Con phố lên đèn, khung cảnh trước mặt trở nên lung linh, ánh đèn giăng dọc con phố dài tạo thành một vệt nắng. Chúa vẽ hình ảnh bằng những hạt mưa. Thỉnh thoảng, một cơn gió nhẹ thoảng qua lại làm nó rùng mình.
Nó đứng đây với chút hoài niệm, chút hoài niệm cho ấm lòng. Trên cầu nhìn về phía xa có ánh đèn mờ lấp lánh thay cho những vì sao lấp lánh trong đêm mưa.
Đêm xuống chậm, chiều thu mình tủi hờn trong mưa. Nhưng trên đời này, chẳng có ai yêu mưa mãi, đôi khi còn thêm ghét, ghét mưa đã vô tình làm ướt áo ai đó khiến trái tim này se lạnh.
Trời buồn, trời khóc tiếng mưa nức nở đêm ngày. Tôi tự khuyên bản thân mình, tôi thực sự phải được dạy để hài lòng với những gì mình thực sự có bởi vì tôi không cần phải dựa dẫm vào bất kỳ ai để tồn tại, bởi vì cuộc sống này chúng ta có thể tồn tại bằng hơi thở. Mưa rồi cũng sẽ tạnh, ly espresso cuối ngày cũng sẽ hết. Không ai có thể che mưa cho trời, cũng không ai có thể che chở cho những con người vô cảm, tách rời.
Cắn điếu thuốc, hít một hơi thật sâu hòa cùng giọt espresso đắng còn sót lại trên môi, cái không khí u uất ấy quyện với những cơn gió se lạnh. Sài Gòn tráng lệ trong đêm mưa…
Đêm đó, anh chỉ lao đến ôm em không đủ chặt, rồi chạy theo chuyến tàu cuối cùng… Vậy đấy, những ngày mưa sau đó, anh dùng ô mà tôi đã chôn rất lâu trong túi. bước chầm chậm trên con đường cao tốc ngày ấy đi cùng em, điển hình em ngoảnh trái nghẹn ngào không thấy anh nhớ em “nắng” ah…
Tối nay mưa to, râm mát, mái nhà có vài điểm rơi nhẹ. Mưa có giận nỗi buồn của tôi không? Mọi người ghét mưa, nhưng tôi thì không. Có lẽ, bởi vì tôi là tháng của mưa lớn, tôi không thể ghét. Dù trời mưa to, hay người ướt như chuột lột, tôi vẫn yêu mưa.
Nước mắt đắng cộng với vị mưa nên nỗi đau cũng tan biến. Đêm nay mưa kéo dài, đơn giản mưa muốn bên em đêm nay. Sáng mưa bỏ em, vì mưa cũng có thể bận.
Tiếng mưa đêm rơi lã chã rồi nặng hạt, rồi to dần… xuyên qua từng kẽ lá, thân cây, rồi đều đặn thấm vào tường, thấm sâu vào đáy. Mỗi cơn mưa đều có những cảm xúc riêng, giống hệt như cảm nhận của mỗi chúng ta về chính mình. Không biết từ bao giờ, trời mưa lại mang nhiều cảm xúc đến thế.
<3 Ngắm nhìn những hạt mưa đang rơi nhanh, nhỏ bé mong manh như những mũi kim nhọn hoắt có thể xuyên qua mặt đường
Cắm tai nghe lại, cuộn nhiều lớp lại, cuộn tròn như ốc sên. Cơn mưa dai dẳng đến đâu rồi cũng sẽ tạnh, nhưng liệu nỗi thất vọng trong em có thôi tuôn trào theo cơn mưa này? Hay tích tụ lại như mây để tan đi một đêm mưa khác?
Mưa như khúc ru êm dịu, mát lành. Giá như lúc này có ai đó để ôm ấp tìm hơi ấm thì có lẽ giấc ngủ sẽ lại đến với tôi. Thèm hơi ấm xưa…
Tôi đang nghĩ về bạn, một hơi ấm cũ. Tức là tất cả những hồi ức về hơi ấm ấy lại từ từ rút ra như cơn mưa tầm tã thấm sâu vào màn đêm hiu quạnh.
Có thể mưa rào lúc nửa đêm, sấm rền trời …Mưa đến rồi đi rất nhanh. Những ngày mưa luôn khiến mọi người nghĩ nhiều. Nghĩ về quá khứ, cân nhắc những gì sẽ quay trở lại, vẽ nên tương lai, vẽ nên một ảo mộng…
Bỗng thèm lang thang giữa lòng Hà Nội buổi tối,thèm một tách espresso đắng. Ngày trước, trời mưa là uống espresso, không hiểu sao… có thể lúc đầu chỉ là một ly cà phê cho đỡ lạnh, nhưng lâu dần thành thói quen.
Đêm nay, vẫn một khúc bi tráng trong mưa Chỉ thiếu ly cà phê đắng. Cà phê đắng và mưa, giống hệt nó, chỉ vì tôi muốn cảm nhận trọn vẹn hương vị của nó. Vì đặc tính của cà phê espresso có thể rất đắng nên dù bạn có cố gắng loại bỏ đường, sữa hay làm bất cứ thứ gì bạn muốn thì cũng không thể làm cho cà phê espresso không còn đắng…
Đêm nay mưa tiếp tục rơi ngoài phố, cuốn đi bao mộng mơ ngày ngây thơ của em, em tiếp tục chuỗi ngày ẩm ướt không có anh. Để mỗi sáng thức dậy, hãy nhìn vào gương, thấy rằng bạn vẫn rất đáng yêu, được yêu quý và tự nhủ hôm nay hãy cười nhiều hơn hôm qua.
Mưa rơi từng giọt trong đêm, bủa vây lấy phần tâm hồn yếu đuối nhất, tạo thành những mảnh ghép đầy hoang mang, nhức nhối và chông gai.
Cơn mưa bất chợt ập đến. Mưa mùa thu không xối xả như mưa mùa hè. Nhưng trong bóng tối, sau cơn mưa nặng hạt, cô vẫn nhận ra bóng anh. Họ đi về phía nhau
Có lúc đau lòng như cơn mưa nửa đêm giật mình thức dậy, đưa mắt nhìn ra khoảng vô tận trước mắt, hòa vào chỉ có tiếng mưa rơi đều đều , lạnh
Đôi khi, trong sợ hãi, tôi vẫn yêu cơn mưa lúc nửa đêm. Lạnh lẽo, cô đơn nhưng nó giúp tôi nhìn lại chính mình.
Ký ức năm xưa chợt ùa về trong lòng cô như cơn mưa chiều. Anh nhớ những ngày xưa ở nhà hay cùng lũ bạn trong xóm tắm mưa, chơi những trò vui của trẻ con. Nhưng giờ nó đã ở một nơi thật xa, nằm một mình trong căn gác nhỏ.
Nếu trời không khuya có thể sẽ chạy ra ngoài dầm mưa để những hạt mưa đó xóa đi những day dứt trong lòng. Trời mưa và sau đó trời nhiều mây. Trời tối và bầu trời sẽ rực rỡ. Trái tim anh bây giờ chất chứa bao suy nghĩ.
Lại một đêm mưa, tựa người vào khung cửa tôi tự hỏi không biết mưa suốt ngày có mang lại nỗi bất hạnh cho bao người không. Nhiều người ghét mưa vì nó làm họ buồn, nhiều người thích mưa vì nó mang lại cho họ điều gì đó khiến họ hài lòng.
<3 Quá khứ, có người im lặng vì cô đơn. Mưa và chiều quyện vào nhau thành những giọt buồn.