Đêm nay, bão lại về… Đứng ở một đô thị khác mong ngóng quê hương mùa bão chỉ mong mưa bớt, bớt gió, đường bớt ngập, bớt sông . Quê hương tôi yên bình.
Mưa xám những ngày giông bão. Mưa ào ạt rơi trên những ô ngói, mưa rơi trên mái hiên vỡ thành một đám bùn trắng xóa, đậu hờ hững trên những bông hoa tim tím mong manh mà ai đó vô tình để lại bên cửa sổ. Tiếng nhạc không lời khe khẽ cất lên từ ô cửa nhà ngược, vang vọng suốt buổi chiều ướt át, như chỉ cần dừng lại một chút, cơn mưa ấy, cái lạnh ấy, cả những cánh hoa tím gầy guộc trong trẻo ấy sẽ lập tức biến mất như vô tận. tồn tại…
Giữa những cơn gió giật kinh hoàng, cơn mưa như trút nước xuất hiện như cuốn trôi mọi thứ, hình ảnh những người dân cố gắng tránh bão để trở về nhà nhanh chóng hiện ra đầy cảm xúc. trong bộ sưu tập ảnh “Trời mưa rồi, về nhà thôi”.
Tôi luôn tự hào vì mình mang trong mình dòng máu của người miền Trung. Vùng đất quanh năm ngập nước với bao lo toan, vất vả… thôi chống nắng nóng, khô hạn, rồi gồng mình chống chọi với thiên tai, bão lũ…
Những ngày này đang vào mùa mưa, bão lũ ùa về mảnh đất nơi đứa con sinh ra như muốn kiểm chứng sự bền bỉ, vững chãi; như thể để kiểm tra công việc khó khăn của những người ở đây…
Nhưng tôi sợ mùa mưa vào tháng 8 và tháng 9 hàng năm. E rằng loa truyền thanh của xã mỗi lần phát đi thông báo: “Mọi người lưu ý chằng kéo nhà cửa, bảo vệ tài sản, dự báo chiều và tối nay bão số 7 sẽ đổ bộ vào Hà Tĩnh”.
Hàng năm, trên khắp dải đất hình chữ S của Việt Nam đều có những vùng chịu ảnh hưởng nặng nề của bão. Nỗi ám ảnh mang tên “mưa lũ” luôn hiện hữu vào mỗi mùa mưa bão. Chỉ một cơn bão hoặc lũ quét sẽ đi qua, nhưng nó sẽ mang lại nhiều bất hạnh, đau đớn và thiệt hại nặng nề. chức năng của tiểu nhân.
Tuổi thơ của trẻ, những ngày mưa dầm thấm lâu không thể xóa nhòa, để rồi bao niềm vui nỗi buồn gói lại. Đó là một loại trường ma thuật lưu giữ tất cả những ký ức không bao giờ phai mờ…
Đêm giông bão, cả phòng thức trắng đêm kể chuyện cho nhau nghe. Chúng tôi kể, những ngày bão tan trường, chui rúc trong chăn nghe tiếng mưa rơi và tiếng gió hú, đợi bão tan, lũ trẻ xúm nhau nhặt trái cây rụng về ăn cho no. đổ đầy.
Bản thân là con trai của một người nông dân quanh năm lam lũ, mưa bão hóa ra lại là nỗi sợ hãi lớn nhất đối với cả gia đình, khi tất cả “tài sản” đều phó mặc cho trời. , chỉ sau một buổi tối nước đã trắng xóa và san bằng tất cả.
Lớn lên một chút, biết lo xa hơn, rồi tôi bắt đầu quan tâm đến lũ nhiều hơn. Nằm trong đêm nghe mưa rả rích, nghe gió hú qua từng hàng tre lạnh, ai cũng canh cánh rằng ngày mai lũ trên cung sẽ về. Vào những ngày như thế này, không ai có thể ngủ ở nhà.
Tôi không ngủ được. Giữa thành phố hiền hòa, cơn mưa vừa đủ tô thêm thi vị cho cuộc sống nhưng lại chạnh lòng khi rạo rực nắng gió miền Trung. Làm sao tôi có thể bình tâm ngồi yên khi ngoài kia, một góc đắt giá của quê hương tôi đang ngập trong lũ.
Anh chị em mỗi người một nơi xa, ở nhà chỉ có cha mẹ, công việc chống bão càng vất vả hơn. Tôi gọi điện hỏi mẹ, mẹ chỉ nói đơn giản: “Mưa gió bình thường, ở nhà không sao, con chăm chỉ học hành”. Nhưng bạn hiểu đấy, tôi chỉ nói vậy để bạn bớt lo lắng thôi.
Và một khi tôi đủ vô tư, mùa lũ năm ấy mẹ tôi ra đi. Mọi lo toan giờ dồn lên đôi vai bé nhỏ. Cơn lũ bất ngờ thực sự là một kỉ niệm thương tâm của 2 chị em.
Tôi luôn tự hào là người con của miền Trung, cường tráng và chân chất. Sau mấy năm xa quê, tôi vẫn giữ trong mình cái chất trung dung ấy. Mà sao miền Trung chịu nhiều bất hạnh? Năm nào hạn hán, mưa xuống, cỏ cháy khô, đồng ruộng bị bão lũ cuốn trôi.
Trông mưa xối xả, mưa trắng ngoài trời, trắng đất ngoài trời… mỗi khi mưa xuống, quê tôi lại phải oằn mình bao nhiêu để tránh lũ. Gió hú từng cơn, đập mạnh vào từng cánh cửa gỗ; những hàng cây đổ xào xạc đung đưa theo từng cơn gió nổi lên; Cơn bão đêm ập đến như muốn nuốt chửng cả đất nước…
Đứng ở thành phố khác cố gắng hướng về quê hương mùa bão, chỉ mong mưa bớt giông, gió bớt giông, đường bớt ngập, sông bớt đầy để quê hương được bình yên . Tôi chỉ mong người dân quê tôi luôn mạnh mẽ, để qua bão lũ tôi vẫn thấy những nụ cười lấp lánh sau những nếp nhăn…
Trong bạn lúc nào cũng ôm ấp những kỷ niệm đó dù chúng không thực sự ngọt ngào và mang đến cho nơi ấy một tình yêu trọn vẹn bất tận. Mãi mãi là thế, ôi miền quê kẹt giữa hai dòng sông…
Kết bài: Cảm ơn tuổi thơ với biết bao khó khăn, vất vả để giờ đây tôi cố gắng, cố gắng hơn từng ngày và có được vị trí như bây giờ. Cảm ơn tuổi thơ ở vùng quê nghèo với biết bao kỷ niệm, với những trò chơi điện tử mà lũ trẻ thị trấn không đời nào có được. Tuổi thơ có lẽ là món quà mà mỗi người chỉ có được nhanh nhất trong đời, vì vậy hãy biết trân trọng và bảo vệ nó.