Buông lời cay đắng làm tổn thương người khác mà vẫn ngụy biện rằng mình chỉ là “rắn nói, niệm Phật”, không có ý hại ai, nhiều người vướng vào khẩu nghiệp mà không lường được Nó. .
Bệnh từ miệng mà ra, bệnh từ miệng mà ra. Mọi người cần phải chịu trách nhiệm về những gì họ đang nói. Có những lời người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Vết thương mà bạn gây ra trên cơ thể người khác thì có ngày lành, nhưng vết thương do lời nói gây ra thì không biết bao giờ mới lành.
Gieo nhân nào thì gặt quả nấy. Quả này chưa nở thì mai, không kiếp này thì kiếp sau. Nguyên nhân và tác động đã rõ ràng. Nhân quả luôn đúng.
Nếu chúng ta nói ra mà không kiểm soát lời nói của mình thì chúng ta tạo nghiệp xấu. Nhưng nghiệp ác chắc chắn để lại những hình phạt nguy hiểm, hoặc tức thời, hoặc lâu dài.
Không chỉ khẩu nghiệp nguy hiểm với người khác sẽ nhận quả đắng, đôi khi chúng ta hồn nhiên thốt ra một vài câu bâng quơ và đã bị lãnh đủ thứ nghiệp chướng.
Đúng vậy, những lời cay nghiệt thường tạo ra khoảng cách sâu sắc giữa các cá nhân, thậm chí thường khiến mọi người trở nên thù địch với nhau, giết nhau chỉ vì một cuộc tranh cãi. .
Ai cũng phải chịu bổn phận về hành động của mình từ suy nghĩ, lời nói đến việc làm, mong muốn hạnh phúc hay đấu tranh hoàn toàn do chính mình chứ không phải nhờ bất kỳ ai khác có quyền giải quyết hạnh phúc của cá nhân mình.
Thường ít người hiểu mình thường có khẩu nghiệp nhiều như thế nào, đến lúc chợt nhận ra thì đã quá muộn. Nghiệp chướng như ngọn núi cao, lơ lửng trên đầu chỉ chờ ngày đổ xuống – đó gọi là quả báo.
Mọi người đều biết rằng vết thương trên cơ thể dễ lành hơn những vết thương do lời nói gây ra. Và hậu quả của lời nói nói chung còn nặng nề hơn nhiều vết thương trên thân thể.
Dạy miệng là việc làm của hơn nửa đời người, trong cuộc sống có rất nhiều người phải chịu khẩu nghiệp, kết giao với những người không nên ruột thịt để rồi chuốc họa vào thân. cơ thể.p>
Hãy hết sức cẩn thận trong lời ăn tiếng nói hàng ngày vì “giết người bằng gươm không bằng dùng lời nói giết người”. p>
<3 /p>
Phần miệng tạo nghiệp nhiều nhất. Học ăn, học nói là học suốt đời. Dù bạn kiếm được bao nhiêu, thì lời nói trong trái tim bạn sẽ tồn tại mãi mãi, giá trị bạn cho đi cũng có thể là điều bạn nhận lại.
Kết luận: không còn sự lựa chọn nào khác nhưng mỗi người phải tự cắt bỏ nghiệp chướng của chính mình, bớt nguyền rủa cuộc đời và luôn mỉm cười với mọi người xung quanh. Người ta thường nói “phòng bệnh hơn chữa bệnh”.