Khi buồn, con người cần tìm đến đại dương, khi cô đơn, đứng trước biển để thấy lòng mình trải ra, trải ra bao la theo làn sóng trắng xóa… ước được ngắm nhìn biển và đi thôi. Hồn bay cùng gió biển… Không tế nhị, không ồn ào, chỉ là những thành phần mà con sóng tình cờ đập vào bờ đá, thì ta mới thấy nó ồn ào, có đều đặn, chỉ nhẹ nhàng, rất êm đềm…
Với bạn, tôi có được người trong mộng của mình. Biển khát thời gian đã qua. Sóng không xám, trăng không lặn. Thủy triều khao khát vô tận.
Gió không thổi, biển không có sóng
Không có em, anh cô đơn giữa thế giới
Vầng trăng kia vàng rực giữa trời
Sóng đôi khi có màu trắng, đôi khi có màu xanh đậm.
Ngày xửa ngày xưa biển và sóng yêu nhau. Người ta nói rằng đại dương là mối tình đầu của sóng. Sóng vỗ ôm cát trưa nóng. Biển bao la hát tình ca muôn thuở.
Dòng sông của bạn bắt đầu từ biển của tôi. Có lẽ vì thế mà lòng sông không dễ dàng. Biển anh có lúc lặng, lúc thường sâu và xa lắm nên khi thủy triều lên thì sông cứ nổi sóng dữ dội.
Đứng trước cửa biển êm ru muôn khúc. Tôi không dám một mình với nỗi nhớ. Sợ biển, uất ức mối tình dang dở, rồi có đứa trẻ thất tình tìm biển làm thơ.
Anh đưa em dạo bên sóng biển
Lắng nghe những câu chuyện hoang đường của quá khứ xa xôi
Dẫu biết tình anh trong sáng
Tôi vẫn ước mình biết những câu chuyện cổ tích xưa…
Đứng một mình trước biển anh ơi! Biết nói gì trước 1000 làn sóng. Bầu trời rộng lớn và chứa đầy hồi ức. Và mình biết phương tiện báo cát trắng thông cảm.
Đôi khi… một mình nơi đây, chỉ có tôi và biển, đứng trước biển, tôi tự do tự tại, tôi thuộc về biển, biển thuộc về tôi… cố gắng vào khoảng trời xa, nhìn sóng cuộn trào, đàn hải âu chao lượn giữa trời, tận hưởng làn gió mát lành, mang chút mặn mòi của biển, gửi em hương vị thiên nhiên, gửi em lời thì thầm của biển, của anh…
Biển êm đềm biển quên nhẹ tênh. Nhưng rung động trước tình yêu cháy bỏng của em. Hãy nhớ xác định ở phía đối diện của đại dương sâu thẳm. Không biết giờ này mình đang đứng trước biển…nhớ em.
Biển rộng nhưng vắng vẻ và rùng rợn. Em không có anh bao giờ như biển không bờ bến. Làn sóng biến phương tiện không chính xác lên và phá vỡ. Bạn không quay lại để thích tôi.
Nếu tôi không thể trở về biển. Tôi không mơ trở thành dòng sông. Sóng phủ bờ. Ồn ào mà trống vắng bao la.
Một ngày đông lang thang trên biển. Gió nào cũng thổi. Tiếng sóng êm đềm ru bao kỷ niệm ngủ say trong niềm đau sâu thẳm…
Làn sóng bạc đầu tiên từ đó phải không? Hàng trăm năm, biển xanh tiếp tục bí ẩn? Không, biển không đáng tin. Dù bạc đầu sóng sánh vẫn thủy chung.
“Anh sẽ là Sóng, em là cát êm cho Sóng, anh sẽ luôn tìm thấy một bến bờ bình yên và hạnh phúc”…
Biển êm đềm sóng không vỗ bờ cát… chỉ nghe tiếng sóng rì rào theo làn gió chiều của Biển! Biển ngủ ngon…
Tôi nhận ra Tôi đã lạc lối giữa muôn vàn sóng gió, có lẽ tôi chưa bao giờ thuộc về nơi đây, chưa từng nghĩ nó sẽ là nơi thứ hai tôi được sinh ra lần nữa, có lẽ đại dương chưa bao giờ là của tôi phải không ?
Kết luận: Nói đến tình yêu, người ta thường so sánh với biển, với sóng, với thuyền và với bến bờ. Biển có dữ dội, khắc nghiệt đến đâu thì trong mắt chúng tôi, biển vẫn đáng yêu và lôi cuốn. Bí ẩn của biển thôi thúc người ta muốn đến và khám phá.