Buổi tối là lúc anh khắc khoải nhớ em, không ngừng tìm kiếm một hơi ấm được thừa nhận – 1000Status

Đã bao lần tôi thức dậy giữa đêm, cắn chặt môi, suýt nữa thì khóc nức nở, bao nhiêu hồi ức và hình ảnh tuyệt đẹp, bạn xếp vào vali và theo cô ấy ra đi, để lại cho tôi cảm giác này, được gọi là “nhớ để khóc”.

Em ơi! Giờ này chắc em ngủ say lắm nhỉ?Không biết trong giấc mơ của anh có hình bóng em không nhỉ? Anh ấy cứ suy nghĩ như vậy và cho đến bây giờ, anh ấy không thể ngủ được. Đã hai giờ sáng rồi, có lẽ đêm nay cũng như nhiều đêm anh không ngủ được vì nghĩ và nhớ em nhiều lắm… 

Bạn có biết trong vô số khoảnh khắc 

Mỗi đêm dài anh thao thức nhớ em 

Những lúc chỉ có một mình

Cô đơn với ánh trăng mờ 


Bây giờ trăng sao mờ có thể ước, để anh có thể cầu nguyện. Bạn có nhận ra tôi muốn gì không? Có lẽ không phải là kết quả cuối cùng của tôi không biết tất cả cảm xúc của bạn.

Không ngủ được, trằn trọc hàng giờ, hào hứng với nhiều vấn đề trên trái đất và lại nhớ bạn…

Không ngủ được nên ban đêm đột ngột trở thành người bạn tốt của bạn. Vạn vật tĩnh lặng, chỉ còn em với chiều, với điệu nhạc buồn man mác, lòng chợt chùng xuống.

Rồi mây đen kéo đến, tất cả những vấn đề hay nhất mà tôi từng mơ ước đều bị gió cuốn đi, nó giống như một giấc mơ tôi vừa thức dậy vào buổi sáng, tôi buồn và giữ thức nhiều đêm sẵn sàng trên văn bản và giọng nói của bạn.

Em yêu, tại sao lại thế? Đó là những câu hỏi không có lời giải, nhưng rồi em dần hiểu ra, dẫu lòng đau nhói, dẫu bao đêm thao thức khóc thầm. Tuy nhiên anh tự an ủi mình rằng (yêu một người không có nghĩa là ở bên người đó), biết là vậy nhưng để làm được là một điều rất khó khăn.

<3

Đêm, đêm bỗng dài quá, tĩnh mịch, bỗng tĩnh lặng vô cùng, và bỗng nhỏ dần, như một vệt đen của chiều, tiếng xào xạc. Sự dịu dàng không đủ để lay động những chiếc lá và cành non. Nỗi nhớ càng thêm ưu ái, dường như lấn át tất cả, còn em như kẻ yếu đuối lảo đảo phía sau, no quá, toan bỏ!

Hà Nội ơi, đã từng chứng kiến ​​những lần ta giận hờn, những khoảnh khắc từng người nghẹn ngào khóc trước cổng nhà nhau, những chuyến xe anh tiễn em, những cái nắm tay, những nụ cười. Những nụ hôn, những đêm nồng nàn bên nhau, bỏ lại sau lưng bao vất vả lo toan.. Hà Nội biết không, ta đã từng có nhau và cần bên nhau mãi mãi.

Lúc này tôi như một con quỷ, nhìn và lặng lẽ viết những lời hối hận lúc nửa đêm.

Tôi xin lỗi Ma kết của tôi.

Bạn không biết tôi đã cố gắng chạy trốn những ký ức mỗi đêm khó khăn như thế nào đâu! Hà Nội những ngày ấy không ru tôi ngủ mà chỉ làm tôi thêm đau, tôi hiểu, đã đến lúc tôi phải đi rồi.

Đó là khi tôi nghĩ về bạn.. Đó là khi bầu trời chuyển sang đêm..

Đó là sau khi tôi xúc động..và đó là lúc tôi muốn phát điên lên..

Về tất cả những kỷ niệm về bạn!

Bởi vì tình yêu của tôi luôn là sự thật.. và tôi thực sự không muốn mất đi..

Anh không muốn buông tay em.. Anh không muốn coi em như người xa lạ..

Vì tâm trí anh vẫn không xóa được…vì cảm giác này chưa nhạt nhưng..

Mẹ chắc rằng con cũng nhận ra điều đó.. Mẹ vẫn yêu con rất nhiều!

Đô thị ồn ào đó đã trở thành một nửa tuổi trẻ tuyệt vời của tôi. Ở đó, tôi có nhiều kỷ niệm để nhớ. Có nụ cười, có nước mắt, có hạnh phúc, có đấu tranh, có những ngày đắm chìm trong yêu thương, có những đêm oằn mình trong tuyệt vọng, có thể có anh, và tình yêu của chúng ta.

Tôi thường vỗ về, an ủi trái tim mình. Rằng anh chỉ bận một ngày, hai ngày nữa. Rằng anh sẽ nhớ đến em trong những đêm anh vẫn sáng đèn làm việc. Rằng bạn vẫn treo những lời hứa từ rất lâu trong quá khứ. Tôi cũng dặn lòng mình phải thông cảm và thương em nhiều hơn. Để em không tủi thân, để anh không còn khóc mỗi đêm…

Đêm nay đơn thuần là quá dài đối với tôi cho những thăng trầm….. Tôi không biết em có phải là thiên thần Chúa ban cho tôi hay không. Anh luôn làm em khóc và buồn nhiều lần, nhưng mỗi khi chúng ta ở bên nhau, em luôn nở nụ cười đó, nụ cười làm tan nát trái tim anh.

Một mình giữa đêm khuya, đối diện với chính trái tim mình, bao cảm xúc cứ trào dâng. Đã bao lần anh thức dậy và gọi tên em trong vô thức. Tôi nhớ bạn rất nhiều…

Chắc giờ này bạn đã ngủ ngon, bạn có nhớ tôi như tôi đang nghĩ về bạn không? Sài Gòn đã khuya rồi, giờ chỉ còn mình anh với bóng tối vô tận. Không biết nơi chuẩn bị đã đưa bạn bây giờ? Tôi sẽ luôn chúc bạn bình an và may mắn.

Tôi nhận ra rằng bây giờ tôi có kể hết tội lỗi của mình cũng chẳng thay đổi được gì. Chợt đêm nay anh nghĩ đến em, thấy em buồn nơi đó, anh muốn trao hết trái tim mình cho em, để thật sự thấy ấm áp, được an ủi sau bao ngày xa cách, mỏi mệt.

Đêm khuya, ngôi nhà nơi đây hiu quạnh, nhưng nụ cười của em trên nền điện thoại của anh là một mặt trời rực rỡ, mang đến cho nơi đây một tia nắng ấm áp. Thôi, ngủ ngon nhé cô gái tháng 8, tình yêu của anh… Mãi yêu emmm!

Kết thúc: Đêm về cũng là lúc anh nhớ em da diết, nỗi nhớ cứ chơi vơi… hình ảnh em từ bao giờ đã in sâu trong tim anh, không thể mất đi và dường như đã trói chặt trái tim anh.