Năm tháng có dài rộng bao nhiêu cũng không thể khiến người ta quên đi những điều tưởng chừng như mãi mãi…
“ Sài Gòn espresso đá
Vẫn sẽ như vậy
Khi lựa chọn, khi giao hàng
Sớm nắng, chiều mưa
Muốn nói, nhiều điều.”
Cà phê không phải là một thú vui yên bình như trà, cũng không mạnh mẽ và bạo lực như rượu. Những người uống nhẹ nhàng cho rằng cà phê espresso là mối liên hệ giữa niềm vui và nỗi buồn. Đối với những người đang chán nản, cà phê day dứt như một bản nhạc nhiều khoảng lặng. Còn đối với những tín đồ của cà phê đình đám, đó chính là người phụ nữ mang trong mình sự quyến rũ.
Nhiều người không chịu được vị đắng của cà phê nên thường bỏ đường hoặc sữa để bớt đắng. Tôi không cho đường hoặc sữa vào cà phê espresso của mình vì tôi biết: bạn phải nếm vị đắng để cảm nhận vị ngọt. Dù vẫn phải uống cà phê espresso đắng nhưng dư vị ngọt ngào của nó không làm tôi nản lòng
Có ai bị sốc khi nhìn thấy một người cô đơn với tách cà phê đắng không? Đừng ngạc nhiên vì có tôi ở đó! Màu đen âm u ấy đang che lấp trái tim tôi – một kẻ khờ si tình.
Trong màu đen của cà phê bạn có thể nhìn thấy những sóng sánh màu đỏ nâu, sau vị đắng bạn sẽ thấy hậu vị ngọt ngào khác thường của hương vị. Nhìn đời qua lăng kính phân kỳ, bạn sẽ sững sờ trước sự pha trộn của một tập hợp nhiều màu sắc, thoang thoảng trong ký ức, phủ lên cả ngôi nhà hương vị của tình cảm.
Ngồi lặng lẽ quán vắng một mình em
Anh không còn em nữa nhưng anh vẫn gọi tên cà phê đắng
Cành hoa trắng mong manh rơi trên phím dương cầm
Như em buồn chiều mưa.
Ôi! cà phê đắngsao dư âm để lại vị đắng sâu lắng. Chiều nay ướt mưa, chỉ mình em, cà phê đắng. Em như tách cà phê espresso đắng, anh hớp một ngụm nhỏ và bật khóc
Mùa thu sắp đi qua, gió heo may bay về trời rồi đông dần đến. Thèm một ngụm espresso nóng, xoa xoa tay nghe con đường hát tình ca ngày vắng…
Nỗi nhớ vẫn còn đó ngay cả khi chúng ta ngồi cạnh nhau, mắt chạm mắt và háo hức với nhau. Nỗi nhớ ấy được khuấy vào cà phê và len lỏi vào lòng người. Cà phê mang hương vị hoài cổ: ngọt ngào, đắng cay, thơm nồng, quyến rũ và dễ gây nghiện. Kích thích đến mức khiến người ta ngất xỉu. Cà phê bán ở quán, nỗi nhớ bán ở đâu?
Bạn đã từng nghe bài hát cũ bao nhiêu lần
Cô đơn nhớ em nhiều
Cà phê đắng trên môi nhưng đắng trong lòng
Không hiểu sao em không khóc mà cứ lịm đi
Trong tiết trời cuối thu mát mẻ, có lẽ se se lạnh như thế này để ngồi bên một quán nhỏ, nhấp một ngụm espresso để vị đăng đắng của hạt có mùi quyến rũ. hương thơm hòa quyện. Vị ngọt ngào và thơm của sữa khiến bạn cảm thấy lòng mình bớt bấp bênh hơn rất nhiều.
Có cay đắng không khi nhìn thấy anh trong vòng tay của người khác, một vòng tay lẽ ra phải là anh? Có buồn vui lẫn lộn không khi vui mừng ngay trước mặt bạn, rồi đánh mất trái tim chỉ trong một lúc sẵn sàng để tách cà phê espresso?
Anh không chỉ thích phong cách espresso đắng, nhưng từ khi yêu em, không hiểu sao phong cách này đã khiến anh mê mẩn và trở thành thói quen cho một thời gian gia hạn. Trên thực tế, việc uống cà phê espresso không hề đơn giản đối với tôi, và việc yêu bạn ai trong số họ cũng vậy, đó là một vấn đề lớn đối với trái tim thích phiêu lưu này…
Cà phê đắng làm tôi nhớ lại ngày hôm qua, ngày mà tôi yêu không hối hận. Chuyện tình anh với em như cà phê đắng trên môi, đắng trong tim. Phin cà phê rơi nhè nhẹ mà mưa ướt má em nữa!
Ngọt ngào như tình yêu, cay đắng như tình yêu. Tình đầu mong manh, dễ tan, nhưng quên thì không dễ. Tình đầu giống như một tách cà phê đen, sau vị đắng là vị kẹo, kiểu gắt sau khi ta nhấp ngụm đầu tiên mà thấy ngọt ngào lạ thường vì trước đây ta đã dám thích như thể ngày mai là ngày kết thúc cuộc đời. kết thúc.
Ta tìm gì ở một tách cà phê: một chút tỉnh táo, một chút lang thang, ngồi lặng giữa lòng phố nhộn nhịp, tìm một giây lặng lẽ bên ai, tiếng thở dài trước ngày trôi qua hay nỗi nhớ đắng cay.
Tôi không thích uống cà phê một mình, nhưng cô gái đó lại thích ngồi một góc uống cà phê, sống cuộc sống cá nhân. Vậy là anh và em sẽ mãi mãi đi trên hai con đường song song, nhìn thấy nhau, có thể mỉm cười với nhau nhưng mãi mãi không thể chạm vào nhau.
Tôi ngồi với ký ức. Khi bước vào quán cà phê espresso quen thuộc, ngồi xuống chiếc bàn cũ kỹ và gọi món đồ uống mà mọi người vẫn thường gọi, tôi thấy mọi thứ đều còn nguyên vẹn dù anh không còn ở đây. Sau đó, nó giống như trường hợp họ đã hẹn hò trong cùng một khu vực trong nhiều khung thời gian. Người ngồi trước mặt tôi, mờ như ảo, thực như mơ, ta nói hoài.
Kết luận: Ngồi ngắm cơn mưa mùa hè trong một góc nhỏ của quán, nhâm nhi một tách espresso đắng thật sự khiến lòng người thấy bình yên. Nhưng không phải ai cũng thích vị đắng của cà phê, họ thường tìm kiếm những cảm giác kẹo dẻo thêm quyến rũ… thường thì cà phê đắng chỉ dành cho những người thất vọng vì vị của nó ngấm vào tận ruột gan.