“Tháng Tư về, gió hát hè, có những chân trời xanh như thế… Mây xa, nắng nhiều, sông trôi xa… Nắng dịu, mây Trời cũng nhẹ, hát lên giấc mơ xa xăm… Anh vẫn đợi, đợi, sẵn sàng cho em dù bao nhiêu…” Giai điệu nhẹ nhàng của ca khúc “Tháng Tư về” vang vọng từ một tiệm cà phê espresso nào đó trên đường. con phố nhỏ.Tháng tư gõ cửa, khí hậu bắt đầu oi nóng, hoa loa kèn trắng bổi trên những chiếc xe đạp rong ruổi khắp phố phường.
Những từ này được dành tặng cho những ngày đầu hè, cho những cơn gió nhẹ, cho cơn mưa rào đầu mùa, cho những bông loa kèn tươi cười. thanh khiết, cho mái tóc bồng bềnh của những thiếu nữ tung bay trên đường, cho tháng Tư, cho những gì thuần khiết nhất mà chúng ta có thể gọi tên. Tháng 4, những cơn gió mùa rủ nhau sưởi ấm từng cơn mưa ẩm cuối xuân, khiến những muộn phiền hoang mang chợt bốc hơi, lẩn khuất đâu đó rồi vụt tắt dưới bầu trời xanh bao la gợi cảm. nhịp>
Nắng tháng tư không còn run rẩy, nép mình trong cái se se lạnh của mùa xuân, em thổn thức… Nắng tháng tư không chói chang, chói chang, thắp sáng lò sưởi. yêu và hết lòng, tranh với khóm phượng đỏ một cách lả lơi, gợi tình giữa mùa hè… Nắng tháng tư nồng nàn như người tình mùa xuân, nồng nàn yêu thương, khát khao dâng hiến, cùng gió tháng tư dệt nên bản tình ca đương đại của tuổi thanh bình…
Lá rơi đầy phố tràn ngập chiều tháng tư như nỗi nhớ níu gót xuân tàn. Nhưng khi ngước nhìn những cành vượt, ta thấy một màu xanh ngút ngàn đến rợn người, lẫn trong màu xanh của trời và của lòng người đi đường. Nghe lòng thanh thản lạ lùng và những suy nghĩ bình yên bởi những ngón chân chầm chậm dạo bước giữa 2 sắc màu trong sự hòa quyện hài hòa giữa nắng, lá và gió, và tâm hồn con người – được dệt nên từ những yêu thương tháng Tư như thế. …
Tháng Tư, thoáng nghĩ cho mình, cho người, cho một mùa đã qua. Xin cho bước chân người qua nhẹ êm, đừng ngắt bông huệ tinh khôi, đừng xao xuyến những mong chờ. Cũng đừng đi theo con đường quen thuộc, vì kí ức mãi mãi là kí ức khó quên, có lẽ nó chỉ ngủ quên mà thôi. Vết thương nào cũng cần được khép lại, đúng không?
Tháng 4…
Từng giọt cà phê lặng lẽ rơi trong đêm….
Chập chờn giữa nhớ và quên, giữa yêu và trách… Đôi bên thực tại chập chờn trong hồi ức của một tình yêu nồng nàn như nắng, lá và gió. Tháng tư…Tháng tư đã bắt đầu phủ kín đất trời, khoác lên người một màu trắng tinh khôi, có lẽ để nhắc nhớ rằng những kỷ niệm đã qua không thể quay lại, nó đã hóa thành cái gọi là: hoài niệm và quá khứ. Bỗng nhớ những buổi sáng, chiều cùng nhau đi trên con đường, nơi nào cũng rợp bóng hoa loa kèn.
Đi trong ký ức. Để làm gì? Để tự ru mình, ru tình và ru người, để vết thương khép miệng, để ký ức ngủ yên, đừng để người ta có cớ quay lại bên nhau. Tháng ba mang cánh hoa đi để rồi tháng tư lại mang hoa loa kèn về an ủi, nhẹ thôi nhé tháng tư!
Viết cho tháng 4
Tôi đang ngồi ngay đây giữa tháng 4 bên cửa
Tôi vẫn thấy tiếc cho tháng Ba vụng về của những câu chuyện cũ
Yêu ly cà phê espresso đầu tiên của bạn vào buổi sáng sớm
Sau đó, tôi không thể nhớ nổi cái tên đó.
Tháng ba ở đó, tôi thấy một bông hoa
Kéo vào các góc của bức tường thạch cao cứng rắn
Mặt trời đang chiếu sáng
Cánh hoa rung rinh không đợi
Họ sống cuộc đời che giấu lẫn nhau.
Áp
Tóc ai bay, vai ai ướt
Chút tình yêu nhỏ giọt rất nhanh
Có những đôi chân có lẽ sẽ bất ngờ quấn lấy nhau
Có một bàn tay chưa nắm mà đã đi nhiều
Đã xảy ra sự cố
Có những điều hối tiếc khi biết rằng tôi hạnh phúc sau đó.
Tháng tư – một điệp khúc
Của những tâm hồn từng yêu mà không oán
Không cần yếu tố như quy ước…
Như câu thơ không báo trước
Tình cờ lại chảy vào tim….
Kết bài:Mỗi giây giao mùa ở Hà Nội đều đẹp một cách lãng mạn và dịu dàng. Những khoảnh khắc ấy hiện lên gieo vào lòng người dân phần nào sự lưu luyến về mùa đã qua nhưng cũng không khỏi háo hức khi mùa mới đến. Một mùa hè nữa với bầu trời trong xanh và nắng hồng đang đến, hãy khép lại những buồn vui của một mùa đông trước để trọn vẹn sống trong những khoảnh khắc khi mùa mới đến.