Những cơn gió se lạnh đầu tháng 9 báo hiệu mùa thu đã về. Mùa thu là mùa tựu trường, mùa hội ngộ bạn bè, thầy cô sau 3 tháng hè xa cách. Nếu như 12 năm trước, khi còn là một cô sinh viên, tôi đã hân hoan chào đón năm học mới của khoa thì bây giờ, cảm giác hân hoan ấy vẫn thế nhưng bây giờ không phải là cảm giác “buồn bực ngày đầu nhập học” mà là một thay thế Có nhiều phạm vi thay thế trong đó. Không còn “ngượng ngùng trốn trong nón mẹ” khi bước vào ngôi trường mới toanh, không còn được nắm tay cha dìu dắt trên đường đến trường. Bước vào cuộc sống sinh viên cần rất nhiều sự tự lập.
Tạm biệt thời đi học, tôi thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều. Môi trường học tập sớm muộn chắc không còn rắc rối như hồi cấp 3, mọi thứ đều tự do khi chúng ta có ý thức về bản thân, về hành động của mình.
Con đường tôi đi có thể không trải đầy hoa hồng, nhưng chông gai và cát bụi sẽ giúp tôi thêm vững vàng, để chuẩn bị hành trang bước vào cuộc đời rộng mở…Hai tiếng đồng hồ của cuộc đời đảng viên là quá đủ linh thiêng…
Mới rời khỏi tuổi học đại học, chập chững bước những bước đầu tiên đến giảng đường đại học, hẳn các tân sinh viên đã mang trong mình những cảm giác mới lạ. Những bỡ ngỡ của cuộc sống xa nơi cư trú với biết bao lo toan, rồi những cảm xúc khác lạ trước khoa mới, lớp học mới với những người bạn mới… Cảm xúc của ngày nhập học, những ấn tượng trong buổi lễ chào đón tân sinh viên của các anh chị cuối cấp.
Một buổi chiều mưa với những cơn gió thu nhè nhẹ, tôi và người bạn mới bước vội đến giảng đường. Vậy là 12 năm đèn sách đã trôi qua, những năm tháng học trò đã khép lại với biết bao hồi ức. Tạm biệt ngôi trường C3 đắt đỏ, giờ đây tôi đã đến ngôi nhà mới của mình – mái nhà của một trường đại học, cao đẳng
<3 nhập học vẫn chưa hoàn toàn biến mất khỏi khuôn mặt của họ. Tôi đọc được những hoài bão lấp lánh trong ánh mắt họ, niềm hạnh phúc của những người mẹ xứ sương mù khi đưa con đi nộp hồ sơ, cả những sinh viên tình nguyện, ngoài ra họ còn tràn đầy sức sống và nhiệt huyết. máu và bao nhiêu ước mơ…
Lặng nghe tiếng gió, nhìn những khuôn mặt tự tin, những dáng người thẳng thắn mà trang nhã, tôi chợt thấy một niềm vui nho nhỏ nào đó dâng đầy trong huyết quản… Cũng có thể là vào ngày hôm nay 12 sắp tới vài tháng nữa, tôi sẽ là người hướng dẫn tân sinh viên, nối tiếp truyền thông của những người đi trước…
Ngày bước chân vào giảng đường, cảm giác ấy như mở một lá thư, nửa vui mừng, nửa hồi hộp như cần đọc thật nhanh nội dung bên trong, để nắm bắt. Để rồi, khi bước qua những buổi học đầu tiên của đời học trò, tôi có cảm giác như mình vừa đọc xong bức thư ấy… thật xúc động, sung sướng và tự hào biết bao!
Thật vậy những cảm xúc ban đầu về điều gì đó luôn được trân trọng và gìn giữ. Và với tôi, cảm xúc của một tân sinh viên về những ngày đầu tiên bước chân vào giảng đường đại học là ngôi trường thân yêu nhất với bề dày lịch sử, nơi đã đào tạo nên biết bao thế hệ thầy cô tuyệt vời. cho tổ quốc.
Buổi sáng Tôi còn phải dậy từ rất sớm để đón xe buýt, trên vai là một chiếc cặp đầy đủ các loại giấy tờ. Bình minh chưa ló dạng, sương chiều vẫn còn mịt mù và tiếng đêm vẫn rì rào êm đềm, tôi thấp thoáng thấy bóng các sĩ tử trong bộ quân phục màu xanh, xách hành trang chuẩn bị cho đợt huấn luyện hải quân… Cảm giác thật lạ. những cảm xúc về ngày đầu tiên đến trường đại học, niềm vui khi được mọi người coi là “học trò”, thậm chí chỉ nghĩ đến việc được làm người lớn thôi cũng khiến tim tôi xao xuyến…
Trường đại học rộng lớn và thoải mái, bạn có thể thư giãn trong làn gió mát rượi lướt qua từng hàng ghế đá yên bình. Những bụi cây xanh rợp bóng mát như mời gọi, reo vui. Từng dãy phòng học rộng thênh thang cứ thôi thúc tôi một điều gì đó như động lực… Thầm lặng: “Một thế giới khác đã mở ra, từ nay tôi chính thức đổi đời theo hướng lạc quan. . Không còn phải dự giờ để thầy cô đánh giá kiểm tra, không còn phải dự giờ kiểm tra làm bài… Tôi sẽ tích cực tạo cơ hội để mình mới hơn, năng động hơn, trưởng thành hơn…
Ngày mai, dù chúng ta đi đâu, dù dạy dỗ bao nhiêu thế hệ học giả, chúng ta vẫn sẽ không quên những ngày đầu tiên trên giảng đường này, ngày mà chúng ta đã có đã chập chững biết đi. những bước đầu tiên trên con đường gọi là “lòng nhiệt huyết”, ngày cha mẹ luôn bên cạnh chỉ dạy từng chút một, ngày mới đặt chân lên mảnh đất canh tác. Biết bao thế hệ đã góp công đào tạo đất nước.
Nhìn cánh cổng trường đại học rộng mở trước mắt, lòng tôi vui sướng khôn tả về ngôi trường mà tôi hằng mơ ước sau này sẽ được theo học và hạnh phúc hơn khi có thể làm hài lòng cha mẹ của con cái hay đơn giản là niềm vui khi vơi đi được những vất vả trong cuộc sống.
Vào Đại học là bước sang một môi trường mới với những cơ hội mới để mình có thể tự lập hơn và tích lũy nhiều năng lực, tư liệu để sớm muộn cũng trở thành một quý cô. giảng viên tương lai. Càng có nhiều cơ hội, càng có nhiều thách thức.
Kết luận: Quả thật, con đường đến với ước muốn không hề dễ dàng, để thành công cần có sự hy sinh. Đôi khi thất bại trong hiện tại lại là điều cốt yếu dẫn đến thành công sớm hay muộn. Vậy cùng chúc các tân sinh viên gương mẫu luôn tràn đầy năng lượng để vượt qua mọi khó khăn và gặt hái thật nhiều thành tích nhé!