Vì quá yêu em nên biết bao lời dối trá bỏ ngoài tai, biết là lầm là lừa dối mà vẫn mỉm cười gật đầu tin tưởng. Bạn thường bảo tôi ngu, à, tôi chỉ giả vờ ngốc để tin bạn thôi…
Người ta nói tôi ngu, tôi quá bám, quá yêu em, anh là một người tồi tệ khi nói dối và gạt bỏ tôi sau khi tôi suy sụp và muốn có em nhất , nhưng em yêu , anh sẽ không trách em , ít nhất anh đã thực sự yêu thương và vui vẻ khi còn trẻ dù sau đó có đau đớn.
Không thể trách đào hoa hay trách em ngu ngốc, vì tình yêu khó nói
Có quá nhiều lời bào chữa khập khiễng, nghe có vẻ hài hước nhưng tôi vẫn tin vào điều đó. Bạn tự thôi miên mình, bạn thậm chí phải là một thứ cần thiết với tôi, vì vậy tôi phải kiếm cớ để níu kéo. Cứ thế, tôi tập thói quen nghe anh nói và gật đầu tin tưởng.
Đã bao lần nỗi đau bị phản bội thức tỉnh, tôi đau đớn, giằng xé và muốn buông tay. Rồi có những lúc em ước mình có thể ngu ngốc như những gì em đã thể hiện trước mặt anh, để em tin rằng tình yêu anh dành cho em là duy nhất và vô hạn.
Anh à, có lẽ em đã giả ngu đủ lâu rồi. Em buông tay anh, để em được sống là chính mình.
Có những lúc em nằm mơ một mình, em thấy anh nắm tay em nhẹ nhàng đi dạo giữa phố đông người hay em quan tâm chăm sóc anh chu đáo khi em không may bị ốm. Nhưng rồi tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ bởi những giọt nước mắt lăn dài trên má. Em yếu đuối, em ngốc nghếch khi tưởng tượng rằng anh cũng yêu em.
Bạn cho rằng bạn đứng ở vị trí nào trong trái tim tôi? Bạn có cho rằng tôi đã từng tôn trọng bạn không? Anh nghĩ…nghĩ rất nhiều…nghĩ về những lúc anh cảm thấy ngớ ngẩn vì đã khiến em kiệt sức.
Dù ở bên cạnh nhưng anh vẫn nhớ em. Lúc nào anh cũng muốn ôm em thật chặt thay vì nói “anh đừng đi”. Tôi thật ngu ngốc phải không, tôi không cần lãng phí thêm một giây nào nữa.
Nếu ai đó nói tôi ngu ngốc, tôi thừa nhận điều đó.
Phải, em rất ngốc nghếch, hết lần này đến lần khác ngu ngốc tin tưởng anh, tin rằng chỉ cần cố gắng níu kéo tình yêu này, nhất định sẽ không đánh mất em.
Anh… thật sự em không ngốc, chỉ vì quá yêu anh mà đánh mất chính nghĩa của mình.
Cộng sự bảo tôi khờ, Trên đời này có biết bao người quý giá, tôi đẹp, tôi vinh hoa, hà cớ gì tôi phải chôn vùi cuộc đời trong đau khổ như một kết quả của cho bạn.
Từ nay đừng gọi tôi ngốc nghếch nữa, vì từ lúc chấp nhận buông tay, tôi đã biết rằng, thực ra tôi không ngốc, đơn giản là, Trước đây, tôi đã yêu em bằng cả trái tim và suy nghĩ của mình.
Em ngốc lắm phải không? Em 22 tuổi nhưng vẫn cho rằng cuộc đời chỉ toàn màu hồng?
Tuy nhiên, bạn hãy cho tôi biết lý do tại sao bạn có thể ngớ ngẩn như vậy, mọi lúc đều phụ thuộc vào bạn. Đúng, anh ngốc, nhưng anh ngốc vì anh yêu em và chỉ muốn ở bên em mãi mãi
Đúng là mình ngu quá. Anh chỉ giận, bận chiếm một nửa, chỉ mong được bên em cả ngày. Nhưng, em thật ngốc nghếch, không phải vì em quá yêu anh. Nếu vì yêu và được yêu mà trở nên ngốc nghếch, thì cả đời này tôi vẫn ngốc nghếch.
Tôi thật ngốc, nhưng ngốc không có nghĩa là tôi không hiểu “sự nguy hiểm” trước mặt mình, đừng phát hiện ra ánh mắt khác thường thường ngày của anh nhìn cô, không nhận ra thời gian. Gần đây anh ấy đã sửa đổi.
Tôi ngốc, bạn cũng ngốc. Có phải cô ấy chỉ xem bạn như một người bạn? Anh khuyên em cứ yên tâm, tin vào anh, tưởng tượng vào tình yêu của chúng ta, nhưng sao, em không thể nguôi ngoai.
Biết rằng em lừa dối anh, nhưng sao em vẫn cứ đắn đo mãi, vẫn mong tìm được một lý do chính đáng nhất để biện minh cho những hành động thất thường của mình…. Tôi dại dột nghĩ rằng đây hẳn là một bài học mà tôi cần phải học, một bài học về lòng tin…nhưng giờ đây trong mắt tôi toàn là sự dối trá
Anh sẽ đợi, sẽ một mình bước đi, cho đến khi em tìm thấy nụ cười mãn nguyện…
Em thật ngốc nghếch và hỗn láo phải không..nhưng anh à, làm như vậy cũng không hơn không kém, nếu một ngày nào đó chúng ta gặp lại nhau, em có thể nhìn anh mỉm cười…bình thản…
Liệu lòng tin của bạn có được xây dựng lại không? Bạn sẽ tin tưởng tôi hơn chứ? Không, tôi cũng có thể ngu ngốc khi nghĩ về tất cả những điều đó, nhưng tôi sẽ không ngu ngốc đến mức tự làm tổn thương chính mình.
Yêu một người đâu có sai Chỉ trách mình ngu ngốc, trao đi tất cả không chút do dự dẫu biết ngày mai ta không thể bên nhau. Em gạt đi nước mắt, che kín trái tim mình, lặng lẽ đi bên cạnh anh Dù trái tim đau đớn, em vẫn chọn thích anh.
Cho rằng mình ích kỷ, không biết “nhìn xa trông rộng”, nhận định nông cạn thì sao? Tôi thật ngu ngốc. Đối với em, anh chỉ ước mãi mãi là một cô gái ngốc nghếch, và em sẽ mãi mãi là người mà anh đã từng luôn dựa dẫm. Chỉ cần dễ dàng như vậy. Được không anh?
Kết luận: Chúng ta… bất kể bao nhiêu năm đã trôi qua, chúng ta luôn ghi nhớ trong tim một người. Con người là loài động vật ngu ngốc và tự hủy hoại bản thân nhất trên thế giới…