Còn yêu Có người phụ nữ thầm yêu nhưng không đi cùng – 1000Status

Người ta nói mối tình đầu là mối tình đẹp nhất. Vì lần đầu tiên yêu, chúng ta sẽ yêu theo bản năng, không cân nhắc, không toan tính. Vì lần đầu tiên chúng ta yêu, có lẽ là lần duy nhất trong đời, chúng ta thực sự yêu ai đó bằng cả trái tim.

Người ta cũng nói tình cũ có lẽ là tình đẹp nhất, vì nó luôn dang dở. Mối tình đầu không bao giờ có kết thúc có hậu.

Tuổi 17 chúng ta không biết đó có phải là tình yêu thực sự hay không. Chúng ta chỉ biết rằng trái tim mình đang rung động vì ai đó, nên có thể là “À, tôi đang yêu”.

Mỗi khi nghĩ về khoảng thời gian đó, tim tôi lại nhói đau. Tôi có còn yêu không? Mỗi người đều có một người trong suy nghĩ, dù trước hay sau, vài ngày hay chục năm sau, hiện tại là một kết thúc đau lòng, nhưng tương lai là một nụ cười hạnh phúc, dù là bồng bột. hoặc thực sự yêu nhau, ít nhất một sớm một chiều trước cơn mưa bây giờ, chúng ta đã cùng nhau là một thanh niên.

Hôm nay lại chọn một chỗ ngồi la cà, ngồi trong góc khuất của quán, lặng lẽ nghe điệu nhạc du dương, ngắm mưa, chợt rộng lượng cho phép mình không vui, cho phép bản thân nhớ cho phép mình lang thang về miền ký ức xưa cũ, phủ rêu bao nhiêu năm, không phải lúc nào cũng nhận ra.

 Và rồi một ngàytrước khi mỗi người mỗi ngả, cô đứng trên ban công lớp nhìn cây phượng lúc hè, trong lòng bâng khuâng. Chàng trai đi ngang qua hỏi “Mai mình cùng lên cấp 3 nhé” nhưng cô gái vô tư từ chối với lý do nhàm chán, mai đứa khác lên cấp 3, lỡ hẹn tiểu học rồi thôi. .

Cô gái lỡ yêu một chàng trai, chàng trai bỏ lỡ một cơ hội để rồi cô gái đau mãi, để rồi tình yêu đó không hề đơn giản bắt đầu từ một phía, mà cô gái ấy thật ngây thơ và khờ khạo. Trong tấm ảnh kỷ niệm ấy, hai khuôn mặt người ngại ngùng đứng xa xa, đã trở thành bức ảnh đầu tiên và duy nhất mãi về sau…

 Sau đó không lâu sau, chúng tôi gặp lại nhau trong một thời gian ngắn, nhưng chúng tôi chỉ mỉm cười và đi qua một lúc. Người ta cho rằng chàng trai yêu người khác, còn người phụ nữ ôm lấy sự phù phiếm quá mức của mình, mong muốn được yêu một người khác nhiều hơn, nhưng tất cả chỉ trong nháy mắt.

Cô ấy,cô gái trong tà áo dài trắng mỏng tang buộc tóc đuôi ngựa cao chính là tôi, gương mặt của một cô gái 17 tuổi hạnh phúc bên chàng trai mang tên yêu quá khứ, yêu hết mình tâm hồn tuổi trẻ, yêu hết mình với những khờ dại đầu tiên trong đời, và yêu em bằng cả trái tim chưa hề trầy xước, anh dạy em cách yêu, bạn bè dạy em cách ước mơ, nhưng không một người đã dạy tôi rằng đằng sau một câu chuyện tình yêu dường như vĩnh cửu là một kết thúc không tồn tại. Nụ cười của tôi ngày ấy đã biến mất.

 Cô gáimang nỗi buồn nhớ làng đến nơi xa, tự hỏi ngày ấy có lỡ không, ta chẳng kém gì duyên phận? Người con gái tưởng chừng có thể bỏ nó lại phía sau, nhưng trong cô khao khát dù sao cũng là nụ cười của người ấy, là cái tên trăm ngàn lần muốn được nhắc đến, là câu hỏi “anh có nhớ em không?” theo cô ấy trong rất nhiều năm dài.

 Đã bao lần cô về,bao lần đi qua con đường ấy, mong một bóng hình, muốn thỏa lòng mà chẳng dám tìm, cô gái mong gặp anh thật nhanh. con trai, nhưng chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp.

 Chín năm, kể từ lần cuối họ gặp nhau, và sau đó người phụ nữ nghe tin chàng trai không còn ở thành phố đó. Kẻ Bắc kẻ Nam, cô gái bỡ ngỡ, vui sướng, tủi hờn, tủi hờn… tất cả ùa về ngay lúc này. Cái tên 100 nghìn lần cần nói, nước mắt rơi, câu hỏi bỏ ngỏ, “anh có nhớ em không? Bạn có nhớ không?”

 Có lẽ tối nay, chúng ta sẽ bắt đầu một kết thúc tốt đẹp. Dù cay đắng, dù muộn màng, đàn bà cũng cần nghe từ người đàn ông một lời tối thượng… 

Về hiện tại, cô gái ngồi ngay đây là tôi, dẫu sao năm tháng đã qua, cảnh cũ đã qua, người xưa dù vô tình hay hữu ý cũng không còn Gặp nhau một lần nữa, người vẫn không thay đổi. Tôi của ngày hôm nay như một bà già trước tuổi, yêu công việc, thích kiếm tiền, những lúc rảnh rỗi lại tụ tập bạn bè thân thiết đi chơi hàn huyên hoài niệm về một thời đã qua còn tủi hờn, buồn tủi? Là gì, hãy nhớ nó nói chung là phù du, đã quên, tại sao tôi phải quên khi đây là những hồi ức lớn nhất của tôi về tuổi trẻ, nhưng bây giờ một khi tôi nói về nó, tôi ngừng chạnh lòng, ngừng đau.

Ai cũng có trong suy nghĩ của mỗi người, dù là trước hay sau, vài ngày hay nhiều năm sau, hiện tại là một kết thúc bi thảm nhưng tương lai là một nụ cười hạnh phúc, dù là bồng bột hay yêu thật lòng , ít nhất là sớm hay muộn trong cơn mưa quá khứ Ta trong nhau vội vàng như tuổi trẻ.

Kết thúc: Vết son hồng còn sót lại trên viền ly, em vội đi đâu đó, hình như mưa đã tạnh và tôi như biết em đi đâu, đi về phía cầu vồng