Chúng tôi thường trải qua một căn bệnh không bình thường với trí nhớ. Chỉ cần níu kéo một cách khó chịu bởi sự ích kỉ gọi là háo hức sở hữu. Khi một thứ tuột khỏi tay bạn, bạn không thể làm gì và không nên làm gì. Tôi chỉ biết chấp nhận và mở lòng với chính mình và với những người đến sau bước tiếp theo.
Đôi khi tôi giật mình Tôi có thật sự ổn không khi bỏ qua một người đã cho tôi biết bao kỷ niệm? Dù sao chuyện gì cũng được, muốn hay không đều là chuyện cũ, không nên ngược lại.
Tình yêu không có lý trí, mù quáng, nhưng nó thực sự mang đến những điều mới mẻ và tuyệt vời cho những kẻ ngốc! Yêu một người thực sự không phải là có họ cho riêng mình. Dù không được ở bên anh nhưng nhìn thấy người mình thích hạnh phúc là hạnh phúc
3 năm rồi không phải là một khoảng thời gian ngắn, đủ để anh hiểu một thực tế rằng anh đã đặt nhầm chỗ cho em. Nhưng anh cũng nhận ra rằng, khoảng thời gian đó không đủ dài để anh quên em khi quanh anh, biết bao cặp tình nhân đang hạnh phúc nắm tay nhau đón chào 12 tháng mới.
Đi qua con đường xưa, ngỡ thời gian quay trở lại.
Sáu năm yêu nhau rồi anh nhận ra rằng em không thể cùng anh bước chung một con đường. Em đã nghĩ 6 năm yêu nhau đủ dài để anh và em tự tin cùng nhau xây dựng tương lai. Nhưng anh thật ngu ngốc khi không biết rằng, hai mươi năm mẹ nuôi em khôn lớn sẽ dài hơn sáu năm yêu thương anh rất nhiều.
Nhưng sau đó trong nhiều năm, đường cao tốc đó là một màu đen khổng lồ. Tình yêu đó biến thành một đường hầm tăm tối không có điểm dừng. Tôi đã mất một khoảng thời gian dài để quên đi những hồi ức ngây thơ của tuổi thơ vụng dại đắm chìm trong tình yêu,
Quên đi những cái bắt tay trên phố cũ, quên đi bóng hình gắn bó bao năm tháng. Yêu là chấp nhận những điều chưa hoàn hảo của nhau, rồi ra đi lại khiến ta luyến tiếc…
Cuộc đời sẽ ra sao nếu không có chữ “giá như” anh nhỉ? Giá như anh không yêu em nhiều như vậy! Hay giá như anh yêu em nhiều hơn để có đủ nghị lực cõng em về sau khi buông tay? Nhưng tôi quá ngây thơ, điều duy nhất tôi làm là lưu giữ những hồi ức trong tôi.
Dưới một bầu trời, buồn, vui; Dưới trùng trùng ký ức, kẻ nhớ suốt đời, người chóng quên.
Bạn biết không? Những kỷ niệm về cơ bản là thứ quý giá nhất mà tôi đã trao cho bạn. Kỷ niệm ngày đầu bước bên em, về mùa giáng sinh mình đứng dưới chân nhà thờ ước nguyện cùng nhau. Và hàng năm, lời cầu nguyện duy nhất của tôi là khoảnh khắc vui vẻ này sẽ mãi mãi dành cho tôi. Tất cả những kỉ niệm ấy vẫn như giọt sương sớm còn lung linh trên cành mà tôi chỉ biết trân trọng. Tôi sợ rằng ngay khi tôi liên lạc với nó, những ký ức có thể giống như bạn đã rời xa tôi.
Bởi vì, vài năm trước, chúng ta mong muốn được ôm trọn cả thế giới của một người nhưng cuối cùng lại chỉ “đi ngang qua” họ.
Mưa rơi xuống thành phố xóa nhòa dấu vết, ai đó vẫn đứng đó, không muốn dời bước chân.
Tạm biệt, Tôi đã nghĩ mình cần trở nên mạnh mẽ. Nhưng một lần nữa nước mắt của tôi không được kiểm soát bởi nguyên nhân. Không nói lời tạm biệt, anh để lại cho tôi nhiều câu hỏi. Lại một lần nữa chờ đợi hi vọng khi tôi cũng nhận được tin nhắn của bạn với dòng chữ: “Gặp em đàng hoàng, anh thấy thật bình yên”. Tâm trí và trái tim tôi như vỡ tung vì bao ngày kìm nén, tôi lại khóc. Em không biết mình khóc vì thương anh hay khóc vì em đã ra đi. Chỉ biết rằng nước mắt cứ rơi, cứ rơi…
Muốn xóa hết ký ức về em, nhưng lại sợ khi nhớ em sẽ không tìm lại được…
Bây giờ anh đã có con đường riêng, có người sánh bước bên anh. Không biết có túp lều tranh hai trái tim vàng không? Thực tế luôn tàn nhẫn như tiền mặt, phải không? Trước mắt anh là cả một tương lai rộng mở, em có nên vui không khi thấy anh vui vì sáu năm yêu em, anh đã luôn cần em để được hạnh phúc mãi mãi? Vậy tại sao đến bây giờ đã 3 năm rồi mỗi lần nghĩ đến em tôi vẫn thấy đau đáu?
Thế giới này rộng lớn, đi đến tận cùng thế giới cũng không gặp được em; nhưng đồng thời, thế giới quá nhỏ bé, bất cứ ai gặp bạn đều cảm thấy như bạn.
Người ta thường nói, hoài niệm không phải để níu kéo quá khứ hay hồi ức mà hãy sống có trách nhiệm hơn với hiện tại. Vì vậy, cho tôi nhớ đến bạn, ghi nhớ những kỷ niệm của đêm giao thừa. Không phải vì tôi muốn giữ chân bạn, mà vì tôi sẽ nhìn lại những kỷ niệm và sống tốt hơn trong năm mới.
Kết bài: Yêu anh nhận ra rằng, em không thể tìm thấy bình yên bằng cách trốn tránh những khó khăn của cuộc sống. Không có gì là đơn giản nếu bạn không cố gắng Không có gì là rắc rối khi bạn cố gắng…