Chỉ vì lo đánh rơi một tình yêu lâu dài, đánh rơi một thời thanh xuân đẹp đẽ mà ôm mộng lừa dối chính mình. Chỉ cần chờ đợi một ngày khi mọi người sẽ trân trọng tình yêu dành cho bạn. Nhưng liệu tình yêu ngày ấy có là vì nó hay chỉ là những tin nhắn vu vơ, những cuộc hò hẹn chóng vánh, những cái ôm hờ hững.
Chuyện tình bình yên của chúng tôi những tưởng sẽ như thế, ngày nhận được tin nhắn “Thôi đi… anh không có hứng thú với em” tôi như chết lặng. Tôi bắt đầu lục lại trí nhớ xem mình đã mắc lỗi gì, tôi bắt đầu tự dằn vặt bản thân rằng là do mình không đẹp, không giỏi, không thành thạo hay do mình quá đơn giản và chưa bao giờ đam mê… Tôi bắt đầu đổ lỗi và dằn vặt bản thân.
<3 . Anh không thể vượt qua được thời điểm đó, anh không cần tôi nữa, anh muốn đẩy tôi ra khỏi cuộc đời anh.
Tình yêu không phải là bất biến, tình yêu rõ ràng là có những lúc thăng trầm, tùy thuộc vào việc chúng ta yêu ai và chúng ta làm gì cùng nhau.
Không phải tự mình đầu hàng mà là người khác đầu hàng. Muốn hay không không phải do bạn quyết định nữa…
Họ không đánh lừa chúng ta. Đơn giản là họ đã hết yêu nhau! Không có tình yêu thực sự…
Chúng ta đừng giữ gìn nhau nữa được không? Thôi buông tay nhau đi, vì tình trong ta đã cạn. Em không còn sức để chạy theo những đam mê điên cuồng, những cảm xúc mà giờ đây không thấy kết quả trong anh. Anh cũng không đủ vững vàng để em có một niềm tin duy nhất, để em dựa vào khi cuộc đời chợt tắt…
Buông tay anh nhé, để không vướng bận phút chợt thấy mặt em trên đường. Tình yêu trong anh, trong em, nơi hai ta cuối cùng đã kết thúc, mọi thứ đã lùi xa ngày xưa, em cố níu kéo làm gì?
Hãy buông tay tôi ra, để bạn có thể trở thành con người mà bạn có thể trở thành, chứ không phải con người mà bạn luôn muốn tôi trở thành. Để tôi có thể khám phá ra một người xuất sắc hơn bạn và có thể cho tôi những gì tôi luôn cần tìm kiếm. Điều đó không tốt lắm sao?
Đừng nhìn lại tấm lưng hạnh phúc của người ta. Dù người đàn ông đối diện đã từng là của mình, thứ từng cần thiết hơn bất cứ thứ gì đều không còn quan trọng nữa. Tôi dù sao cũng phải buồn để đi, đau để bước tiếp. Chỉ khi đó tôi mới có thể vui vẻ, người phụ nữ!
Không định giá, vĩnh viễn không định giá. Đàn ông đã quay lưng thì đàn bà đừng lật lại nữa. Dù tôi có yêu quý đến đâu, nếu họ không chọn tôi, tôi sẽ không coi họ là sự lựa chọn duy nhất.
Không có câu trả lời rõ ràng nào cho tình yêu trong cuộc sống. Thực ra tôi hỏi phải làm sao với một người đã hết yêu tôi. Hết yêu chỉ có vô tâm và tàn nhẫn, tôi còn níu kéo được gì?
Không ai cần phải buồn bã hay chán nản. Vậy tại sao một số người chọn ở lại trong một mối quan hệ không hạnh phúc chỉ để lấp đầy khoảng trống?
Tôi đã học được một điều rằng, “đừng cố giữ ai đó bên mình mãi mãi”, gặp nhau là cái duyên, quen nhau là cái nợ. Vậy nên hãy cứ buông tay, đừng níu kéo, nếu một ngày ta còn yêu thật lòng, biết đâu sẽ gặp lại…
Bạn sợ tan vỡ, sợ tổn thương, sợ cô đơn nên cố níu lấy một bàn tay không hơi ấm? Liệu tình yêu đầy rạn nứt đó có mang lại cho bạn niềm vui và hạnh phúc? Hay chỉ đơn giản là những lo sợ, hoang mang, thất vọng? tình yêu khi đó đã mất đi ý nghĩa ban đầu, hạnh phúc chỉ là một ảo ảnh, một màn sương mà bạn sẽ không thể nắm lấy trong tay.
Cố gắng níu kéo một người không còn yêu bạn nữa chỉ khiến bạn đánh mất chính mình. Bạn không còn là người vui vẻ, lạc quan, yêu đời như trước nữa. Giờ đây, người ta chỉ còn thấy một người với khuôn mặt không còn ánh lên niềm vui, có chăng chỉ còn nụ cười gượng gạo và nỗi buồn trong mắt.
Yêu xa đối với nhiều người trong chúng ta có thể là sự chuẩn bị cho một cái kết nhẹ nhàng, là đỉnh cao của mọi nỗ lực, mọi hy vọng và cả những hồi ức nhẹ nhàng, cũ kỹ.
Đừng níu kéo những gì không thuộc về mình.
Khi chúng ta không giữ được ngọn lửa tình yêu thì chúng ta phải buông tay, anh buông tay em không phải vì anh hết yêu em mà vì anh cũng yêu em nhiều. Anh đã cố gắng bế em về nhưng rồi trái tim anh không đủ dũng khí để níu kéo em, và anh đã nhẹ nhàng buông em ra như thế, thất vọng, buồn bã…
Anh đã cố níu kéo những gì còn lại trong emnhưng số phận đã đưa em ra khỏi tầm tay anh, cuộc đời không cho anh hạnh phúc trọn vẹn nên anh chỉ biết cười trừ trong lòng đau đớn, cố kìm nước mắt không chảy ngược vào trong.
Kết luận: Cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra, cái gì không thuộc về mình thì dù có cố gắng bao nhiêu cũng vô ích, chỉ cần chúng ta mạnh mẽ vượt qua nỗi đau đó, hãy cân nhắc đó là một kỷ niệm hấp dẫn để nhớ lại sau này về điểm tình yêu nồng nàn đó.