Gửi nỗi thất vọng trong cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp nhưng lại mong được bỏ qua – 1000Status

Khi mặt trời lặn…

Mọi người vui vẻ thư giãn sau một lúc

một ngày làm việc chăm chỉ…

Còn tôi…

Tôi lại sợ…

Sợ bóng tối…

Sợ cô đơn…

Và sợ phải đối mặt với chính mình… 

Ánh nến lung linh minh chứng cho tình yêu lãng mạn không thể so sánh với một người tình nguyện chăm sóc và bảo vệ chúng ta đến hết cuộc đời. Sự cao quý trong tâm hồn mỗi con người cụ thể, sự dịu dàng dễ gần trong sự bình yên của tình cảm đó thực sự đáng trân trọng.

Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, mỗi ngôi nhà mới thực sự cảm nhận được sự tráng lệ của nó. Chính vì thế hoàng hôn để lại trong lòng người bao nhiêu hồi ức, tuy nhiên mỗi lần ngắm hoàng hôn ta lại có một cảm giác thật lạ.

Buổi chiều hoàng hôn đẹp làm choáng ngợp mắt tôit..những tia nắng ban ngày màu vàng cam nhô lên từ đường chân trời, phản chiếu qua những đám mây khiến chúng sáng như vốn có. những triền cát mới dưới ánh nắng… như một ranh giới, bên này đông đúc, ồn ào và náo nhiệt nhưng chỉ cần bước qua bên kia lại thấy bình yên đến lạ.

Sắc vàng của mặt trời khi bóng chiều chuyển sang đỏ tím trong ánh chiều tà luôn là một cảnh đẹp làm say lòng người….!

Có những người nhanh chóng nhận ra tình yêu và cũng nhanh chóng đánh mất nó, mong manh như một cơn gió thoảng, một đám mây trôi. Có những người bỗng dưng tìm được tri kỷ giữa bao nhiêu người xa lạ. Có người chỉ coi tình yêu là một môn thể thao, nên cũng có người bị giằng xé trong tình yêu

Hoàng hôn buồn sâu sắc

Nỗi nhớ trong tôi đầy kỷ niệm

Khi mặt trời khuất sau dãy núi

Một tấm màn đen bao phủ trái tim tôi…

Hà Nội mùa thu, trời buồn, lá vàng rơi, hoàng hôn buông xuống, bao cảm xúc ùa về… Nhịp sống hối hả bỗng như dừng lại dưới bóng chiều của hoàng hôn, để được yên tĩnh. nhìn và giả định.

Suy cho cùng, đời người thì dài và rộng, chỉ có cuộc đời không bằng phẳng, điển hình là tình yêu được mất. Hãy tìm hạnh phúc của mình, thuộc về mình… đừng đánh mất giá trị và tình yêu cho chính mình. Bởi vì, vào cuối ngày, vẫn có thể có mặt trời lặn chờ ta ở cuối mỗi con đường!

Vào mùa thu, giữa lòng thủ đô nhộn nhịp, người dân dường như sống chậm lại mỗi khi hoàng hôn buông xuống, nghỉ ngơi bên hồ.

Bước vào đời như đi trên đường, đường dài và xa. Còn tình yêu, nó là chiếc xe có thể đưa chúng ta đi trước. Và nếu không, đường cao tốc đó có thể xa và rắc rối. Một số người lên nhầm phương tiện, một số người dừng lại giữa đường, một số người bỏ lỡ và rất khó để tìm lại. Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, tình yêu vẫn là giá trị trân trọng dù bao thăng trầm, dù bao khó khăn.

Trong tiếng nhạc du dương của dàn đồng ca, đôi trai gái khoác vai nhau lắc lư theo tiếng đàn và giọng ca thánh thót. Những vòng tay siết chặt, những cái tựa đầu và những nụ hôn nồng cháy làm cho màu nắng cuối ngày càng đậm hơn trước khi biến mất hẳn.

Tôi ghét mưa. Nhưng tôi yêu em nên tôi ghét mưa. Ướt. Lạnh lẽo. Mang một bóng râm u buồn. Chiều khi hoàng hôn buông xuống, đi trong cơn mưa hè, sóng cuộn vào từng kẽ chân, lặng lẽ ôm lấy một miền ký ức cứ trằn trọc, quay cuồng. Một mình nghe phố lên đèn.

Tình yêu nơi em không mong manh héo úa theo thời gian như những bông hoa này. Bạn tồn tại bất tận, tồn tại cùng hơi thở cuộc sống, tồn tại trong sự bình yên của tâm hồn. Họ cũng vô tâm như bạn, họ quá xa cách, quá xa cách. Họ không quan tâm đến suy nghĩ của tôi, vì họ cho rằng họ là ánh nắng còn tôi chỉ là mặt trời lặn.

Tôi từng nói với bạn bè rằng mỗi cô gái tuổi thanh xuân chỉ là một bông hoa hé nở đợi bình yên trong buổi chiều tà. Mỗi bông hoa cuối cùng sẽ tàn lụi ngay cả khi được chăm sóc. Ở đời chẳng có gì là lý tưởng cả, vậy nên giữa dòng đời hối hả, buổi chiều tà nhâm nhi ly cacao nóng, đơn giản là thử nhìn vào mắt người mình yêu. ra ngoài cũng là một niềm hạnh phúc. Vì có những giận hờn, tủi hờn, đôi khi hãy nhìn vào lòng nhau mà nghĩ.

Khi mặt trời lặn dần, có rất nhiều điều ở chân trời xa xôi mà tôi thực sự chưa biết. Những con sóng xô vào bờ như muốn nói một điều gì tha thiết. Biển lúc mặt trời lặn về cơ bản rất đẹp với những vệt nắng trải dài ở cuối đường chân trời. Đôi khi sau khi nhìn về phía ấy, tôi không biết đó là điểm bắt đầu hay điểm cuối của cuộc hành trình dài của cuộc đời mình. Những chuyến đi thật dài…

Kết bài: Nắng chiều là khoảnh khắc kết thúc không gian và mở ra một khoảng trời âm u. Nhưng không có anh, con người không thể tồn tại. Nhưng trong cuộc sống, họ chỉ quan sát những điều tươi sáng và không quan tâm đến những tiếng hát u ám lúc nửa đêm. Chỉ có tôi đối diện với chính mình. Tôi sẽ không chìm trong bóng tối đó ngay cả khi đó là cuộc sống của tôi. .Hoa dại còn có lòng kiêu hãnh và trái tim yêu thương.