Làm quen với việc ở một mình
..!
_Sáng: Không cần dậy. Đặt báo thức.!
_Gió về: Tự thương và áo ấm.
Không cần phải nhắc ai cả.!
_Đôi khi thức khuya để cảm nhận mọi thứ của ban đêm.
Không lo bị trách móc.!
– Vì em chỉ là một đứa trẻ cô đơn..!!.
Hãy nhớ…
– Tôi xin lỗi một lần nữa..
– Tim tôi thắt lại…
– Lại cay mắt…
-♥-
– Đơn giản là vì xung quanh không có ai…
– Khoảnh khắc này….
– Trái tim lạnh giá…
– Đôi vai rung lên…
– Mệt mỏi vì cô đơn và khóc…!!
Đừng ở một mình
Mở rộng trái tim để tìm thấy tình yêu
Tôi muốn thử buông bỏ
– Hãy xem bạn có duy trì nó không
– Nhưng khi bạn bỏ lỡ
– Anh buông tay em không níu
– Tôi nên kết bạn với 2 người
– Tên của chúng là ĐAU ĐỚN và Cô đơn.
Thà buông tay em cho em hạnh phúc còn hơn khi có anh, dù sao em càng thấy cô đơn nhiều hơn.
“Sau cái ngày đau buồn ấy chúng ta xa nhau, hai ba năm trước vẫn cảm thấy mình có lỗi khi không nắm tay em, và hối hận…
Trong lúc tôi cô đơn nhất, cô ấy đã đến vực tôi dậy, kéo tôi ra khỏi nỗi đau bằng tình yêu thương.”
“Tôi luôn cảm thấy lạc lõng trong cuộc sống, xã hội ngoài trời rộng lớn. Tôi cũng thường có tâm trạng giải quyết mọi thứ… một mình.”
Đôi khi cô đơn không phải là do không có ai quan tâm. Nhưng vì sự chăm sóc đó không đến từ cá nhân bạn muốn.
“Chúng ta không hề biết mình đã lớn cho đến một lúc nào đó chúng ta nhận ra mình đã cân nhắc nhiều hơn trước, mắt đã bớt ồn ào hơn trước, môi đã mỉm cười mỉm cười vì niềm vui không còn sớm bằng, và chợt nhận ra lâu lắm rồi má mình không ướt…
Người lớn vào đời với sự cô đơn, và ở lại từng ngày để trả giá. Vừa muốn làm con, vừa muốn làm tượng đá. Nhưng rồi ai có thể tránh được việc phải lớn lên?”
Có những ngày, cô đơn là một thứ gì đó rất đáng sợ với chúng ta. Nỗi lo về nhà một mình, nỗi sợ phải đi lại một mình trong những kỳ nghỉ, nỗi lo phải vượt qua mọi vấn đề trong cuộc sống một mình, một mình, và cả cảm giác muốn đi ngủ vì thức dậy một mình mỗi sáng là một điều rất đáng sợ, vô cùng đáng sợ…
Sự cô đơn của một đứa trẻ chỉ đơn giản là khi không có ai bên cạnh. Nhưng nỗi cô đơn của người lớn là khi đứng giữa hàng trăm cá thể vẫn cảm thấy lạnh lùng.
Những bất an không tên lại vô hình ùa về như một cơn gió đông. Những cuộc khủng hoảng triền miên, sự cô đơn chiến đấu của một nửa số người chưa trưởng thành. Chúng ta bước vào đời khi chưa kịp chỉnh trang cho xứng danh người lớn. Vì vậy, có thể hiểu được, chúng tôi thấy sự khác biệt…
Tôi sống với nỗi cô đơn đau đớn khi còn trẻ nhưng lại ngọt ngào khi trưởng thành.
Khi sự cô đơn đột nhiên trở thành một hành vi:
– Sẽ không còn cái cảm giác trông cậy vào ai, những nỗi niềm ngày xưa muốn có người nói cùng giờ chỉ biết thu mình vào một góc gọi là “ký ức”….
– Sẽ không có ràng buộc nào khi bạn có thể tự do làm quen với bất kỳ ai bạn gặp… và sẽ không còn cảm giác sẵn sàng nhận tin nhắn mỗi ngày…
– Sẽ không cần một lời an ủi, không cần vòng tay của ai vì tôi đã học được cách tự mình đứng dậy và vươn cao,…
– Có thể không còn cảm giác muốn yêu và luôn chạy theo tình cảm vì kết quả có mục đích sẽ được sử dụng để làm sáng tỏ vấn đề một cách thấu đáo hơn. Và sau đó, vết thương dường như được giảm thiểu…
Người lớn vào đời với sự cô đơn, cư trú từng ngày để trả giá. Chỉ ước làm con, rồi ước làm tượng đá. Nhưng rồi có ai tránh khỏi việc phải lớn lên?
Ở đâu đó ai đó đang mơ về nụ cười của bạn, ở đâu đó ai đó cảm thấy sự hiện diện của bạn là đáng giá, vì vậy nếu bạn kết thúc sự cô đơn, buồn bã và ủ rũ, hãy nhớ rằng ai đó, ở đâu đó đang nghĩ về bạn.
Hãy đón nhận sự cô đơn và trân trọng nó. Chịu đựng nỗi đau mà nó mang lại và cố gắng hát cùng nó. Vì những người ở gần bạn cũng ở rất xa…
Người ta chọn cô đơn không phải vì họ không chịu mở lòng, mà vì không có ai cho họ niềm tin và chân thành với họ. Trong thế giới của những cá nhân cô đơn, hình bóng và hoài niệm về ngày xưa hay những gì đã mất lúc nào cũng rõ ràng, đè nén họ và dần đóng băng cảm xúc.
Thế giới rộng lớn, người quen của tôi thực sự rất ít. Ít ly kỳ hơn. Không hiểu người khác cư trú như thế nào. Có lẽ là giống hệt nhau. Một mình tại nhà hàng. Đi qua biển người mênh mông, tôi không tìm được ai để nói chuyện.
Tôi đã thử tự hỏi có phải ông trời bắt tôi phải cô đơn cả đời không. Nhưng rồi tôi thấy bình yên. Tôi luôn tìm thấy hạnh phúc ở mọi người và trên thế giới này.
Học cách đối phó với sự cô đơn. Học nó. Ngồi với nó, một lần trong đời. Chào mừng đến với kinh nghiệm của một cuộc đời. Nhưng đừng bao giờ lợi dụng thân xác, tình cảm của người khác để thỏa mãn những mong muốn không trọn vẹn đó của cá nhân mình
Vấn đề không thực sự là sự cô đơn, mà là sự cô đơn. Một người có thể cô đơn giữa đám đông, phải không?
Sự cô đơn dạy cho mọi người biết
Tôi ở trong cô đơn đau đớn khi còn trẻ, nhưng hào hoa khi trưởng thành.
<3 Khi chán chường và quyết tâm nhất, họ không biết mở lòng với ai, giải thích, không biết tìm ai để đi dạo trong đêm, không có bờ vai để dựa vào và khóc. , từng dòng suy nghĩ chỉ biết nuốt vào trong, quên…rồi tính tiếp….