Hãy tin rằng chàng trai bên cạnh bạn năm 17 tuổi sẽ luôn nắm lấy tay bạn – 1000Status

Em là thanh xuân là nụ cười, là nước mắt, là cả bầu trời trong tim anh

Con người thường ghi nhớ tuổi học trò với mối tình đầu không dám nói, với những tiếc nuối dang dở chưa kịp thực hiện, giây phút chia xa đã đến . Còn tôi, bạn là màu sắc tươi sáng và dũng cảm để tôi lưu giữ những kỷ niệm thời còn đi học.

Mỗi con đường tôi đi qua đều có những người đã cùng tôi đi suốt những năm tháng tuổi học trò đáng yêu.

Người mà tôi có lẽ yêu quý nhất là người đã cùng tôi học cấp hai. Nhưng khi đó chúng tôi còn quá trẻ, tôi im lặng, anh cũng im lặng, chúng tôi kết thúc không nói một lời, có thể trong lòng mỗi người đều biết nhưng không nói một lời. không tí nào. Tôi đã lãng phí anh ấy trong ba năm. Tại sao? Chúng ta còn quá trẻ.

Bạn là người đã cùng tôi đi trên một chặng đường không quá dài nhưng cũng không quá ngắn, quãng đường ấy đủ để trái tim tôi thực sự cảm nhận được tấm chân tình của bạn, đủ để tâm trí tôi đơn giản là khắc tên nổi tiếng.

Em phớt lờ khi nghe ai đó nói rằng cô gái 17 tuổi bên cạnh bạn sẽ không thể đồng hành cùng bạn trong nhiều năm tới. Bởi vì bạn biết đấy, tôi đã luôn nghĩ rằng chúng ta là một cặp hoàn hảo. Và tất nhiên, cho đến nay, khi năm ấy hai đứa cách nhau 17 tuổi, tôi vẫn nắm chặt vòng tay nhau, vẫn trao cho nhau những nồng nàn ngọt ngào của tình yêu đôi lứa.

Mỗi nửa con đường sẽ luôn có người đi cùng, nhưng cuối cùng ai sẽ là người cuối cùng?

Người cùng bạn bắt đầu những ngày đầu tiên của năm lớp 12. Cho đến cuối cùng, kết thúc vẫn là một người, chỉ là người đó. Người ta thường nói “Người đàn ông bên bạn năm 17 tuổi sẽ không ở bên bạn mãi mãi”. Không sao đâu, anh không cần em đi bên anh mãi, anh chỉ muốn em cùng anh đi một đoạn đường ngắn, nhưng càng dài càng cao, miễn là quãng đường anh đi cùng em và anh Tôi có thể xây dựng. một tình yêu tuyệt vời, một kỷ niệm đẹp.

Ký ức tuổi 17 của chúng ta thật ngọt ngào, như lật từng trang lưu bút, trang nào cũng đầy hình bóng của chàng trai có nụ cười như nắng mùa thu, sự ấm áp vô hạn luôn dõi theo bạn.

Chính nụ cười ấy đã khiến em ngẩn ngơ khi vô tình bắt gặp em giữa sân bóng rổ của trường. Anh cũng không hiểu tại sao giữa bao nhiêu người anh lại chọn em, giữa bao nhiêu sóng gió và biến cố của cuộc đời anh vẫn chọn bước đi bên nhau.

Tình yêu chúng ta những năm tháng ấy nhẹ nhàng như màu áo học trò. Hàng ngày, bất kể nắng mưa, anh kiên nhẫn chở em trên chiếc xe đạp cũ.

<3 đi cùng nhau. Nhưng, sự chủ động của tôi và anh ấy đã giải quyết được tất cả. Tại sao? Vì chúng ta đã lớn hơn một chút và biết cách nắm giữ những điều không thể buông bỏ.

Tình yêu chúng ta những năm tháng ấy dịu dàng như màu áo thầy trò. Ngày nào cũng vậy, dù nắng mưa, anh kiên nhẫn chở em trên chiếc xe đạp cũ.

Buổi trưa vắng, mặt anh lấm tấm mồ hôi nhưng tiếng cười nói thì lúc nào cũng rộn ràng, rực rỡ suốt quãng đường về. Khi trời trở gió, ngồi sau xe anh, tấm lưng cường tráng của em đã che chở cho anh. Tình yêu đơn giản thế thôi, vươn lên từng ngày để ai cũng biết mình mãi mãi là một nửa của nhau.

Người cùng bạn bắt đầu những ngày đầu tiên của lớp 12. Cho đến tận cùng, kết thúc vẫn là con người ấy, cũng chỉ là con người ấy. Người ta thường nói “Chàng trai bên bạn năm 17 tuổi sẽ không ở bên bạn mãi mãi”. Không sao đâu, anh không cần em đi cùng anh mãi mãi, anh chỉ cần em đi cùng anh một đoạn đường ngắn, nhưng càng dài càng tốt, dài bằng những quãng đường anh đi cùng em và anh có thể xây dựng. một tình yêu tuyệt vời, một hồi ức đẹp đẽ.

Mùa đông lạnh giá, tôi thường cho tay vào túi đồng phục của bạn, cả thế giới lúc này như chỉ có hai chúng tôi, hành vi đó vẫn theo tôi đến tận bây giờ .

Anh – chàng trai 17 tuổi 12 tháng ấy là người đầu tiên khiến trái tim em rung động, gửi gắm tất cả những ý niệm đầu đời vào từng dòng nhật ký suốt nhiều năm sau khi mở ra. Một lần nữa, tôi thấy cả bầu trời rực rỡ của tuổi trẻ ở đó.

Chuyện tình tuổi học trò ấy không mãnh liệt lắm nhưng cũng đủ nồng nàn để ta khắc cốt ghi tâm, không nói quá lời yêu thương nhưng luôn cố gắng cùng nhau thấu hiểu những khao khát. cuộc hẹn. Ở tuổi 17, chúng ta đã dũng cảm đến với nhau, bởi ở tuổi đó mọi thứ đều không chắc chắn và mơ hồ, bạn đã cho tôi niềm tin rằng khó khăn sẽ qua nhanh.

Thời gian đã qua, giờ tôi không còn là cậu bé 17 tuổi năm ấy, không còn nhõng nhẽo khóc lóc mỗi khi hờn dỗi. Mình cùng nhau lớn lên, cùng nhau chia sẻ những vấp ngã trong cuộc đời để cuối cùng anh và em vẫn ở đây, vẫn nắm tay nhau.

Kết thúc: Anh luôn biết ơn vì giữa hàng trăm tà áo trắng trong sân trường, anh và em đã tìm thấy nhau, yêu nhau bằng những rung cảm chân thật thuở ban đầu cuộc sống của họ, họ dành cả ngày ở trung tâm giữa trẻ em và người lớn. Và rồi tôi biết rằng yêu một người là yêu nước mắt và nụ cười, là thấu hiểu để cùng nhau phát triển. Thật may mắn vì mình đã không bỏ lỡ nhau trên tuổi trẻ vội vã này phải không?