Mặc dù phải tự hiểu sai, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng: Thật tốt biết bao khi bạn ra đi, vì như vậy chúng tôi sẽ không phải lo lắng về việc bạn ra đi khi nào, không còn chờ đợi nữa. cuộc sống của bạn. gọi đi đừng sợ ai cướp. Có vẻ nguy hiểm, nhưng rồi chúng ta sẽ quen thôi…
Người ta vẫn nói, đơn giản là khi yêu ai đó bằng cả trái tim thì không cần phải đánh mất người ấy bằng bất cứ giá nào, nhưng có những người đến rồi vội vã ra đi, để lại một nỗi nhớ khôn nguôi. vô vàn khoảng trống trong lòng người ở lại.
Đôi khi, chúng ta chỉ đơn thuần là chấp nhận một vài sự ra đi trong cuộc đời, để chúng ta biết đâu là ranh giới của tình yêu, đâu là hạnh phúc trong quá khứ Có thể có đau thương, để khi họ ra đi rời xa cuộc sống của chúng ta, thay vì chờ đợi ngày họ trở lại.
Cuộc đời này là tập hợp của những cuộc hội ngộ và những cuộc chia tay, có những cuộc hội ngộ bất ngờ và những cuộc chia ly không báo trước, thường thì chúng ta không còn cách nào khác là bình tĩnh đối mặt với nó.
Cùng nhau im lặng, đừng thắc mắc điều gì. Rồi chúng tôi lặng lẽ ra đi không nói một lời. Đơn giản là hãy lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời nhau.
Ngày chúng ta bước ra khỏi đời nhau, giống như cách chúng ta bắt đầu. Không tranh cãi, không to tiếng, không nghi ngờ, không nước mắt, chỉ đơn giản là im lặng và chia tay.
<3 Có hàng ngàn cách để chôn vùi một tình yêu thầm lặng dành cho ai đó bất kể chúng ta yêu họ nhiều như thế nào.
Nắng chưa tắt một ngày, khát vọng còn dài sao em cho phép? Tình yêu mà sau khi nhắc đến một từ, bạn còn nhớ điều gì? Mái tóc xưa hứa hẹn một dòng sông, nhớ phương nào quay về, thuyền còn xa sao?
Không còn ở đây nữa, bạn sẽ đi đâu? Để tôi chờ đợi trong một thời gian rất dài. Nhìn ngoài trời mưa, anh có nhớ những lần ta hẹn nhau năm xưa?
Mọi người đã bỏ rơi tôi rồi, anh bạn, không còn gì để phấn đấu nữa. Cung đàn lỗi nhịp con đường tơ, cung đàn sầu tàn hồn tôi lạnh như tờ.
Cuối cùng mọi nỗ lực đều vô ích. Tình yêu bao nhiêu năm có lẽ là như vậy. Tôi thực sự đã từ bỏ mặc dù tôi yêu em rất nhiều đến nỗi tôi đánh mất chính mình và đánh mất tuổi trẻ của mình.
Người đã bỏ tôi đi xa ngàn kiếp. Không có ai ở đây để nói chuyện. Đèn cũ không còn sẵn sàng. Cổng xưa không còn tà áo dài. Anh bỏ tôi một mình, tôi ở lại. Mây bây giờ không còn bầu trời để tham dự muôn đời.
Tôi nhớ tôi chúng tôi trao cho nhau những nụ hôn sâu thật lâu. Tôi nhớ chúng tôi từng thề rằng: “Ngày mai chúng ta sẽ mãi mãi là của nhau”. Giờ không ở đây thì đi đâu? Bỏ mặc tôi một mình, tôi chờ đợi một thời gian dài.
<3 Đó là định lý không thể sửa đổi, trả nợ rồi ra đi.