Tháng 10! là tháng đặc biệt bắt đầu bằng những cơn gió se lạnh và khép lại bằng nắng thu oi ả, tháng 10 là tháng của cô đơn với những người xa cách mà sum họp. Nối những trái tim lại với nhau dưới bầu trời se lạnh.. Tháng 10 của tôi sẽ đoàn kết hay chia lìa???
Hạnh phúc với em chỉ là tản bộ trên con đường thoang thoảng hương hoa sữa, khoác lên mình chiếc áo len ấm áp dưới những cơn gió se lạnh và muốn ra phố tấp nập người yêu.. Chỉ thế thôi, lòng bình yên lạ lùng…
<3 Nước mắt rơi khi rơi vào vòng tròn kỉ niệm xưa…
<3 tất cả..để giữ mãi một mình em trong trái tim anh..để lưu giữ những ký ức này trong cánh đồng mang tên tháng 10…
Tháng 10 đến, bầu trời vẫn trong xanh nhưng nhìn chung đã chuyển sang xám xịt như thể chúng ta đã vui và buồn suốt thời gian qua. Bây giờ là tháng 10, mùa thu đã qua một nửa và mùa đông đang ở ngoài cổng, bạn biết không?
Thu về, nắng đã nguội lạnh, len lỏi qua từng khe lá rót xuống phố từng giọt vàng ươm. Gió cũng theo đó mà nhức nhối len lỏi từng ngóc ngách, cuốn vào mái tóc dài của em trên đường, tràn qua cả bàn tay bé nhỏ lúc này em không nắm chặt. Thiếu em anh nặng trĩu
Tháng 10 rồi, đừng tránh mặt nhau, để nỗi sợ chia ly trong em giờ đây không còn nhen nhóm trong đầu mỗi khi giận hờn. Để tình vẫn hòa như nắng sớm của mùa thu
Tháng 10 rồi, ta đừng xa nhau nhé, hãy để tay em được vòng tay anh sưởi ấm. Hãy để đôi vai của bạn không run lên khi lạnh bởi vì tôi có thể muốn bạn kéo vào trái tim tôi để mang đến cái ôm ấm áp nhất trên thế giới. Cho em hồn nhiên bên anh không ngại gió lạnh ngoài trời hay ngày đông không nắng.
Tháng 10 lạnh. Và tôi chỉ đơn giản là sẵn sàng cho ngày cơn bão đi qua, chứ không tìm kiếm “tâm bão” – nơi người ta thường nói bình yên nhất. Vì khi bước ra khỏi tâm bão là một mình lại bơ vơ, cô đơn, lại vùng vẫy tìm kiếm, lại tuyệt vọng và cô đơn, chạy trong cái vòng luẩn quẩn đó thật ngớ ngẩn.
Những ngày tháng 10 thường không ảm đạm, không đông đúc nhưng nhẹ nhàng và bay bổng. Di chuyển bản thân của bạn rất nhẹ nhàng để cung cấp mùa đông cho anh ấy. Tháng 10 nhẹ nhàng ôm lấy hương hoa sữa thơm, cuốn dần những chiếc lá vàng khô và mảnh cuối thu vào cõi hư vô.
Tháng 10 như một cách mở cửa thời gian để đón mùa thu vào vô thức và kéo mùa đông bước qua bờ vực của thực tại.
Tháng 10, trời vẫn trong xanh, nắng vẫn vàng, gió vẫn tung làn tóc rối.. Lạ thay, tháng 10 chưa se lạnh, tháng 10 chưa se nhiều mây. 10 ngôi sao vẫn kiêu hãnh với nắng gió mà không thèm lắng nghe em, không đoái hoài gì đến một người con gái như em đang lạc lõng giữa nắng gió, giữa vẻ đẹp rực rỡ của nắng tháng 10…
Không lạ sao tháng 10 ngập tràn ánh nắng, màu của tình cảm.. Tôi không thích nắng tháng 10, nó như trêu chọc cái tính ủ rũ của tôi lúc này.
Em ơi! Tháng 10. Tháng của tôi, của bạn tôi, của bạn thân, tháng của những người thân trong gia đình.. Tháng của tiết trời se lạnh đầu mùa lại về của mùa hoa sữa…
Mùa này gió thu thổi nhè nhẹ. Tháng 10, thời tiết nắng mưa thất thường như một cô gái đang yêu. Mùa này, anh nhớ em theo cách dịu dàng nhất, mặc dù anh đã nói với trái tim mình rằng có thể không còn nhiều ngày để nghĩ về em. Con đường về nhà tràn ngập nắng và gió. Đường cao tốc đến nơi tôi ở đông đúc và se lạnh.
Có một ngày tháng 10 như thế, anh nhớ em lắm. Nhớ sao hơi ấm ta trao nhau những ngày đầu gió se lạnh, nhớ sao tiếng cười vang mỗi khi trêu em, nhớ sao mặt bí xị như đứa trẻ không biết ăn kẹo, nhớ sao những con đường ta đi. đi ngang qua. Ở gần càng nhớ, xa lại càng nhớ, chắc chắn rồi, mùa đông không bao giờ thiếu lạnh…
Có một ngày tháng 10 như thế, em đã quen anh, đã biết sự hiện diện của anh. Có lẽ anh đã đến từ rất lâu rồi, như trời cuối thu đôi khi vẫn se lạnh sau mỗi cơn mưa đêm, chỉ mình em hờ hững chẳng buồn khoác lên mình chiếc áo khoác mỏng. Em thấm vào tim anh như tiết trời mát mẻ, như cơn mưa gầy chỉ làm ướt áo, như cơn gió đông không ngớt. Dịu dàng, nhẹ nhàng thế, bạn đã đến bao giờ chưa?
Có một ngày tháng mười như thế, anh mong em. Mong chờ một buổi sáng tốt lành, một câu hỏi trưa ăn gì hay một nụ cười rạng rỡ vào mỗi buổi tối hẹn hò. Mong được kể cho bạn nghe những câu chuyện trong ngày, những niềm vui nho nhỏ cứ khiến tôi cười khúc khích vì bạn quá ngu ngốc…
Tháng 10 đến rồi, người tôi yêu vẫn ở đó. Vẫn là anh, nhưng quay lưng em đã xa lạ… Em đã thôi kẹo ngọt, mơ về một miền đất – nơi có anh và em; nơi tôi có thể làm mọi điều nhỏ nhặt cho bạn – người tôi yêu!
Tháng 10, tức là đã qua tháng 9. Tôi không đóng cửa những đêm thất vọng. Tôi không nhìn trăng trung thu mà thấy nó là một niềm hạnh phúc xa vời và lạnh lẽo.
Thu không nói nhưng cô buồn lắm, ai cũng nói cô buồn. Nếu bạn không nói, những người xung quanh bạn sẽ không hiểu tấm lòng của bạn và nên sợ hãi. Chỉ là mùa thu quá khéo giấu mình trong lớp áo dịu dàng của riêng mình, nên những người ngắm mùa thu, những người yêu mùa thu luôn chất chứa một nỗi buồn.
Kết luận: Có người cho rằng mùa thu là mùa trong trẻo và thuần khiết nhất, nhưng cũng có người trong mắt họ chỉ có lá vàng rơi, chỉ có cơn gió thoảng qua hiu hiu se lạnh. , đó là nỗi cô đơn trong lòng, là nỗi nhớ ấp ủ không lối thoát. Cho dù nó đẹp đến đâu, mùa thu cũng có thể liên quan đến nỗi nhớ về những năm tháng đó.