Mùa đông sắp qua bỏ lại những cơn gió heo may se se khép lại những tháng ngày tủi hờn cô đơn. Những ngày cuối cùng của tháng 12 bận rộn, tôi sẽ cố gắng gột rửa hết những tủi hờn, tôi sẽ nhặt lại những niềm tin tưởng chừng như đã vụn vỡ để vững bước trên con đường xuân đầy nắng gió, trên con đường đến với tuổi 12. tháng – năm của bao ước muốn, bao dự định.
Tôi lôi một cuốn sách cũ ra đọc, lấp đầy buổi tối gió mùa của riêng tôi. Bên ngoài gió se se lạnh, nỗi buồn bủa vây, chỉ sợ mình nặng lời thôi.
Nhưng tháng 9 năm 12 tháng này đầy mùa đông buồn, bóng em trên xa lộ vắng. Gió lạnh thổi tê tái theo bước chân đã xa, rít qua hồn mơ ngày thu nắng ta sẽ hẹn hò… Gió se lạnh đánh thức em, giấc mơ vĩnh viễn chỉ mình em, ánh sáng lại đưa em đi đến hiện thực- đến mùa đông
Lạnh không? Tôi đắp ngay cho mình một chiếc chăn ấm với một cốc ca cao nóng hổi và một người hướng dẫn rất tận tình. Buồn? Mời bạn bè của bạn đến rạp chiếu phim và cười thật to với một bộ phim yêu thích. Mỗi mùa đông sẽ qua. Cảm lạnh cuối cùng sẽ dịu đi theo thời gian.
Mùa đông dù buồn và lạnh nhưng hãy cứ khóc đi! Bởi nếu chỉ đơn giản là dang tay ôm lấy tất cả những thất vọng thì làm sao không cảm thấy trống vắng? Hãy trả lại tất cả cho gió, vì cuối cùng gió mùa lạnh và kéo dài, và tất cả sẽ bị cuốn đi. Chờ nắng hong khô sợi tóc, chờ nụ cười rạng rỡ, chờ một đoạn đường khi nỗi buồn nhạt nhòa rồi tan biến.
Những ngày cuối năm, mùa đông sắp hết, mây lững thững đi về miền vô định để gió đợi, đợi, đợi, đợi, rồi làm những gió nhẫn tâm làm cho lá vàng rụng Cành rụng cho cây tủi hờn tủi hờn
Chạm vào sương lạnh, chạm vào con đường đông chiều nắng, nỗi cô đơn sẽ không còn bầu bạn và nỗi buồn chỉ đơn giản như một người lữ khách đi ngang qua. Trái tim có thể sẽ nhẹ nhàng xóa đi những tổn thương đã đóng băng bởi giá lạnh, rồi tan chảy khi nắng ấm…
Phố đã xôn xao vài buổi chiều tà có người giật mình bỏ chạy. Chỉ còn lại một mình nhìn lại năm tháng với nỗi nhớ da diết. Vì vậy, khi bạn không vui, hãy khóc vào mùa đông! Và nếu yêu nhau đừng buông tay khi mùa se lạnh về…
Tiếc cho những tháng ngày trước vương vấn kỷ niệm xa xôi để rồi mơ hồ chìm đắm trong những nỗi buồn xưa cũ để rồi đánh mất bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu niềm vui trong cuộc sống. Có phải vì mây vô tình, gió vô tình hay vì cây ngây thơ không biết phương tiện để giữ lấy hạnh phúc?
Có những ngày trôi men nhẹ nhàng nồng nàn, em lang thang mơ hồ với sắc vàng của nắng nhạt, nắng mùa đông – một thứ nắng khiến người ta có thật nhiều cảm xúc, cái bóng vàng, màu của nỗi thất vọng hoang đường, trải khắp góc phố khiến ai đó không kìm được lòng nhớ nhung.
Không phải “Người buồn có phải là người vui đâu?” Có phải chỉ đơn giản là bạn nhuộm mùa thu bằng màu se lạnh và vẽ mùa đông bằng màu tro xám? Vì trên con đường mùa thu ấy, người ta nắm tay nhau thì thầm “Khí hậu mùa thu thật dễ chịu: gần đây, mát mẻ..” Còn tôi co rúm người than thở “Mà sao mùa thu năm nay lạnh và vắng em nhỉ?”…< /p>
Mùa xuân ngọc bích trong veo của em, mùa hè sôi động của anh hay mùa thu màu hổ phách ngập tràn cảm xúc yêu thương rồi dần dần trôi xa. Đi. Vì lý do nào đó, mỗi năm một mùa đông đến và mùa đông xám xịt luôn là mùa dài nhất ở đất nước tôi.
Thời gian và không gian của mùa đông Hà Nội, chúng như thấm vào mỗi người một mùi hương dịu dàng và nồng nàn. Tôi đặc biệt gọi mùa hoa sữa là mùa hoa chào đón, màu trắng tinh khôi là màu của đến và đi, màu của vui và buồn
Mùa đông này, tưởng rằng sẽ gặp lại các bạn, nhưng một lần nữa chúng ta đã không còn cơ hội. Cảm xúc của tôi vẫn rất trong sáng, không bao giờ ngừng nhấm nháp, tôi yêu em, chữ yêu nghe sao mà buồn, nó sâu lắng, đều đặn, không cháy bỏng như chữ yêu, nhưng với tôi, nó mang lại nhiều hơn thế. nhiều hơn một nghĩa
Mỗi mùa mang lại cảm xúc và dư vị riêng. Mùa xuân, mùa mà hầu như ai cũng yêu thích, thật dễ chịu và sảng khoái. Mùa hè, oi bức nhưng sảng khoái. Mùa thu, lặng lẽ và buồn. Mùa đông lạnh mà ấm!
Em biết không? Khi em đi phố sẽ buồn hơn, màu xám phủ trên mái tóc rối bời, đôi mắt em sẽ buồn cô đơn trong đêm đen thăm thẳm. Tôi thực sự phải tham dự bao nhiêu mùa đông để bạn có thể đến một lần nữa.
Hãy là người phụ nữ dũng cảm, đừng buồn như mùa đông nơi đây. Đã đủ bi kịch và bất hạnh rồi, khi bạn buồn lại càng thê thảm hơn.
Kết luận: Vào mùa đông, làm thế nào chúng ta thường có một ngày nắng đẹp, hay chỉ đơn giản là những cơn gió khô lạnh? Và cuộc sống cũng vậy, đôi khi ta thấy mình lạnh lùng trước những yêu thương lẽ ra phải nồng ấm, từ chối sự rung động để bắt tay với sự thất vọng. Sâu thẳm trong tiềm thức, chúng ta cảm nhận được sự trống rỗng vô tận…