Mùa mưa là lúc ta được sống thật với cảm xúc – 1000Status

Không biết sao mỗi khi mưa rơi lại gợi cho người ta hàng tá nỗi buồn, hàng ngàn kỷ niệm thân thương, biết bao suy nghĩ và vô vàn kỷ niệm?

Cơn mưa bất chợt ập đến, trời bỗng tối sầm lại, tâm trạng con người như chùng xuống một nhịp, nỗi thất vọng bao trùm lấy tâm hồn.

Người ta nói Ngày buồn nhất là ngày mưa mà đêm nay mây đen vẫn chưa về. Nghe chiều gió se lạnh trôi hồn giữa bao ý sầu, một ngày vui đến sau vạn ngày buồn.

Giọt buồnlàm nhòe hàng mi, hòa cùng làn mưa là sự thất vọng. Anh khóc cho tình yêu của chúng ta, tại sao chúng ta vẫn yêu nhau mà không thể ở bên nhau, vì anh đã sai hay vì em đã có người mới hoàn toàn.

Chưa cần trời tạnh mưa mới thấy cầu vồng, không phải cứ yêu hết lòng là sẽ được đáp lại.

Đi dưới mưa không ai biết tôi đang khóc. Quay lưng đi, nước mắt lập tức hòa cùng nước mưa. Một cái nóng và một cái lạnh lại chảy vào trung tâm.

Có những ngày mưa ôm. Nhưng cũng có những ngày ướt đẫm nước mắt. Cố gắng xóa nhòa mọi thứ để dịu đi cùng những cơn mưa bong bóng.

Mưa luôn làm mọi thứ nhỏ nhoi phai nhòa và nỗi nhớ cứ lớn dần…! Chiều nay sao mưa vô tình, ướt đường về nước mắt rơi.

Người ta nói ngày buồn nhất là ngày trời mưa. Mà sao đêm nay mây đen chưa về? Nghe chiều về gió lạnh nhè nhẹ trôi, thả hồn giữa bao ưu tư. Một ngày vui đến sau vạn ngày buồn…

Hòa mình trong mưa, nước mắt hòa cùng hạt mưa, thật khó để ai đó biết rằng chúng ta đang đau nhưng không muốn ảnh hưởng đến mọi thứ xung quanh.

Hơn hết mưa là nhức nhối, cái nắm tay đầu tiên, cái ôm dịu dàng, ánh mắt, sự hồi hộp. Mưa cũng có thể là lúc mang đến cho tôi vô vàn cảm xúc với vô vàn suy nghĩ.

Mưa mãi, người ngẩn ngơ nơi đây mãi… Giọt nước đọng trên lá như đôi mắt lạnh lùng, dưới đôi mắt si tình, vạn vật quanh đây trở nên tủi hờn .

Mưa đến mang theo bao nỗi nhớ, bao kỉ niệm của anh và em đã không còn nữa. Mưa cuốn trôi bao kỉ niệm vào quên lãng, chỉ còn lại một mình ôm nỗi nhớ cô đơn.

Mưa lại đi làm Nhớ lắm, nhớ chuyện lâu ngày chưa kể, nhớ người lâu ngày không gặp một khoảng thời gian dài, nhớ những khoảnh khắc riêng tư mà rất lâu rồi không được khám phá.

Mưa mang theo cùng nỗi nhớ da diết và những câu chuyện tình buồn không tên. Thực ra không phải chỉ có tình yêu, đơn giản hai chữ thương nhau cũng đơn giản là gieo rắc bất hạnh vào đó.

Kết thúc: Thế là cơn mưa đến, chợt đến, vội vã máu lửa, và đi vội vã như biểu tượng của một tình yêu nơi trần thế: “Gặp nhau .Đó là nhân duyên, ở chung là nhân duyên, phải đi một nửa là hết nhân duyên, vạn vật trên đời chỉ là chấp của tác nhân để chuyển nghiệp.”