Mưa Ngày mưa, có thêm những cơn mưa nặng hạt trong lòng – 1000Status

Khi những ngày mưa bão đến, những ký ức tuổi thơ lại ùa về. Tôi nhớ những đêm gió đập mạnh vào cửa, gió rít như gào trên mái tôn, rồi mưa bắt đầu rơi.

Anh đã nói khi yêu, hãy yêu người sẵn sàng đưa bạn đi dù ngày mưa. Con người không ngại khổ vì mình, không ngại thay đổi, không ngại từ bỏ thói quen vì mình.

Hà Nội mưa. Mưa trắng trời đất. Mưa ngập phố. Cả tháng nay trời mưa không ngừng. Cơn bão này đi qua, cơn bão khác lại đến. Tháng 7 đã qua rồi mà mưa vẫn rơi và… cứ rơi trên phố…

Người ta nói mưa thường mang đến buồn, có lẽ đúng, rất ít người thấy mưa mà vui, mưa ướt làm lòng chùng xuống và chợt nhớ một điều gì đó quen thuộc. Nhưng mỗi khi trời mưa, đầu óc lại bừng tỉnh và suy nghĩ nhiều vấn đề hơn, nhất là trong màn đêm vô hồn, khoảnh khắc ấy thật kỳ diệu.

Tôi sẽ chọn một bức ảnh vào một ngày nắng để hiển thị giữa một ngày mưa, vì tôi hy vọng, sau cơn mưa, trời sẽ sáng. Niềm vui tuy ngắn ngủi nhưng nỗi buồn thì sâu thẳm, và có lẽ rất lâu nữa, ánh nắng ấm áp tốt lành sẽ trở lại, sưởi ấm những ngày ẩm ướt…

Chiều nay vừa trở về Hà Nội. Sáng thức dậy, thấy trời mưa rất to, đường trơn trượt nước, anh định xin nghỉ làm về nhà ngủ tiếp. Tuy nhiên, về lâu dài, tôi vẫn quyết định đến văn phòng và mưa ướt gần hết quần ^^. Buổi trưa đạp xe chậm chạp, lội bì bõm lội nước đến khi về đến phòng trọ đắt tiền thì quần lại ướt sũng tập 2 :x.

Mưa xám những ngày giông bão ở Hà Nội. Mưa ào ạt rơi trên những ô ngói, mưa rơi trên mái hiên vỡ thành một lớp bụi trắng xóa, đậu hờ hững trên những bông hoa tim tím mong manh mà ai đó tình cờ để lại bên cửa sổ. Tiếng nhạc không lời khe khẽ vang lên từ khung cửa ngôi nhà ngược, vang vọng suốt buổi chiều ẩm ướt, như chỉ cần dừng lại một chút, cơn mưa ấy, hơi lạnh ấy, cả những cánh hoa tím mỏng manh trong veo ấy sẽ lập tức biến mất như chưa từng có. tồn tại…

Mưa trên đầu, mưa trên xa lộ, mưa trong tim. xối xả. Từ trước đến nay, nó không quan tâm nó ở đâu, chỉ thấy mưa bão là vui lắm rồi. Ở Hà Nội, còn có vẻ đẹp của những cơn bão Hà Nội. Hồ Gươm vẫn phẳng lặng phẳng lặng ngay cả khi bão đi qua. Cầu Long Biên vẫn khoác chiếc áo xưa cũ trong mưa gió.

Những ngày mưa, tôi ru mình giữa tiếng mưa. Tôi sợ lắm khi nửa đêm thức giấc, quay đầu nhìn lại lòng mình chỉ thấy một căn nhà rộng lớn trống không. Mọi thứ đều yên tĩnh. Tôi im lặng. Chỉ còn tiếng mưa tầm tã vẫn nhẹ nhàng cứa vào lòng người bao cảm giác tủi hờn…

Mưa...Việc di chuyển của những con người, những người khách tham quan dù mang theo mưa bão nhưng thong dong trên đường. Gió vẫn thoảng qua tai, đập vào cửa sổ ô tô. Chỉ có điều, không gian và cảm xúc không còn như thuở nhỏ.

Quán cà phê ven sông vào một ngày ẩm ướt, ai cũng nhẹ nhàng ngồi nhìn cơn mưa vô định. Tôi nói chỉ cần mọi người hiểu tôi hơn, họ sẽ thấy tôi đẹp hơn rất nhiều lần so với người phụ nữ họ đang đi cùng.

Một giọt mưa rơi khắp ống kính, cô sững người, quay người ôm chặt lấy chiếc máy ảnh, chốc chốc lại kéo vạt áo ra lau. Theo một cách khác, dòng người tràn ngập, đứa bé nhỏ lập tức lọt thỏm giữa những người trắng hồng. Mưa vẫn tạt vào mặt, từng hạt, từng hạt. Gió cứ rít bên tai. Chỉ có tôi bất động. Rồi bỗng thấy mình thật nhỏ bé và lạc lõng giữa dòng người vội vã…

Chợt nhận ra đã trưởng thành hơn một chút. Từng cung bậc cảm xúc cũng khác nhau, từng cảm giác trong lòng cũng thay đổi. Nghe nhạc, nhâm nhi ly cà phê và nghe mưa rơi, anh tự hỏi không biết giờ này ở quê có mưa không? Có phải cây cối trong vườn của bạn hoặc mướp của bố bạn bị đổ? Liệu gió bão có thổi bay mái nhà hay thổi bay máng xối như năm xưa?

Những ngày mưa – đường ướt, lòng người xao xuyến. Tôi thả mình giữa màn mưa trắng xóa, bởi tôi biết dù dừng lại một chút thôi, tôi cũng sẽ chìm trong đầm lầy cảm xúc – những cảm xúc như hoang dại, như trống rỗng vì chính cơn mưa xám lạnh. Một tay bấm máy, một tay vội vã che mưa, cô ôm chiếc máy ảnh kỹ thuật số chạy thục mạng ra ngõ.

Tháng 8, bao giờ trời tạnh mưa? Hết tháng khả quan sau đó đến tháng bất lợi. Anh khao khát một ngày thật nắng và trong xanh, anh sẽ bỏ bê công việc làm thêm, vội gác lại kế hoạch kiếm tiền để khám phá thế giới, nhanh chóng rời xa Hà Nội với nỗi cô đơn vu vơ…, sẽ lấy ô tô cư trú và dự đoán cơn bão đi qua hiên nhà…

Kết thúc: Dòng người vội vã lướt qua nhau để tránh cái ướt át của đường phố giữa mùa ẩm ướt. Mưa, như một chất xúc tác kỳ lạ, lúc nào cũng như kéo người ta về miền ký ức lung linh.