Mùa thu buồn trong nắng, trong bóng hoài niệm – 1000Status

Có những ngày nỗi nhớ trào dângnhớ một người Em đã vội yêu anh bao nhiêu Gió chiều bồi hồi Tháng chín mùa thu về Anh muốn một lần nữa được ôm Em trong vòng tay bỏ qua những đau khổ của tình yêu của chúng tôi … Hãy về với tôi, em yêu!

Bốn mùa trong năm, với tôi mùa thu là mùa của hoài niệm. Chiều sâu và tính dễ đọc của ngày hôm nay nhẹ nhàng kéo người ta vào hoài niệm này đến hoài niệm khác.

Mùa thu gieo vào ngăn kéo mở của tâm hồn một mối tình cảm động về ngày xưa. Là khi bước chân ta bước trên nền gạch cổ kính, chợt nghe bước chân của đất trời một nhịp cuối thu. Là khi nhìn lá vàng rơi giữa lòng phố và biết rằng sáng mai thức dậy sẽ nghe tiếng hoa sữa nhẹ nhàng tỏa hương giữa trời.

Những ngày thiếu niên, mang những khung cảnh lãng mạn trong tiểu thuyết nào đó vào đời thực, ru bạn vào giấc ngủ với những mục tiêu tuổi teen. Mùa thu gợi cho em nhiều nỗi nhớ và có lẽ không có nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ về em.

Hà Nội thế này sao không yêucô đơn bơ vơ trong buổi sớm se lạnh này, một mùa yêu thương lại đến, một mùa thất vọng nữa qua đip>

Trở về, khiến người ta bồi hồi nhớ lại những câu chuyện không nên nhớ, nhớ đến những người muốn bỏ quên hoặc đã được xếp cẩn thận trong ngăn kéo mang tên ký ức từ lâu. Lại một mùa thu, những kỉ niệm “bị” lật lại, có một nỗi đau không tên lại ùa về.

Mùa thu Hà Nội có một cái gì đó rất khác, đậm đà hơn và buồn hơn. Hương hoa sữa thoang thoảng gặm nhấm từng ngóc ngách tâm hồn, không phải ngẫu nhiên mà người phụ nữ lại yêu mùi hoa sữa một cách nồng nàn, mãnh liệt đến thế.

Cô gái giữa bầu trời thu vàng điềm đạm mà tình cảm. Em cười, nhưng chưa bao giờ tôi thấy nụ cười ấy trong đôi mắt trong veo, như gió heo may hờ hững, xa cách mà lưu luyến đến thế. Ai bảo trung thu của phụ nữ không được đong đầy yêu thương?

Đã bao lần tôi tự hỏi mùa thu Hà Nội có gì mà luyến tiếc đến thế? Phải chăng mùa thu có cái nắng của mùa hạ nên bây giờ không chói chang? , oi bức. Mùa thu Hà Nội có những đám mây trắng nhẹ trôi trong buổi chiều. Mùa thu Hà Nội còn khiến người ta lưu luyến bởi những cơn gió đầu mùa se se lạnh

Mùa thu Hà Nội, dạo quanh hồ Hoàn Kiếm, thoáng thấy đôi bạn trẻ sánh bước bên nhau, đâu đâu cũng thấy tiếng cười trong trẻo. , bắt gặp tiếng yêu thương nơi họ hòa cùng không khí dịu dàng… Những hình ảnh ấy chỉ làm tôi bồi hồi nhớ về những hồi ức trước đây – những hoài niệm nhỏ nhoi tôi luôn cất kỹ trong ngăn kéo ký ức.

Mùa thu mang đến cho tôi biết bao cảm xúc! Làm tôi thèm một cái nắm tay thật tình, một cái ôm từ đằng sau, một nụ hôn nhẹ lên trán…; nó khiến suy nghĩ của anh không thể kiểm soát được nỗi nhớ em nữa….

<3 tự dưng lại hiện về trong đầu, những kỉ niệm tưởng chừng đã chôn giấu trong góc khuất của trái tim! Tôi dường như bỏ qua bạn một lần nữa…

Mùa thu mang đến cho tôi biết bao cảm xúc! Làm tôi thèm một cái nắm tay thật chặt, một cái ôm từ đằng sau, một nụ hôn nhẹ lên trán…; Nó khiến suy nghĩ của em không điều hòa được nỗi nhớ anh. Những kỉ niệm về anh như những mảnh ghép nhỏ, không có thứ tự, không có ý niệm về không gian và thời gian; họ vừa vội vã quay lại..

Mùa thu với những cơn mưa bất chợt… cơn mưa đến rồi đi trong chốc lát, mang theo đất trời và lòng người bao cảm xúc, xao xuyến lạ thường. Mưa thu nhắc nhớ, gợi bao kỉ niệm để hoài niệm về một miền xa, một thời đã xa. Thu đến, những cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng nhặt những chiếc lá thu rụng với những ý niệm hoàn toàn khác về cuộc sống, về thiên nhiên. bản thân mình.

Anh muốn gạt bỏ mọi lý lẽ, tất cả đúng sai để chạy đến bên em và cuộn tròn trong vòng tay em. Mùa thu sao làm tôi nhớ em đến thế. Này anh, ngày trở về có làm anh nhớ em như nhớ em không?!

Mùa thu năm nay, cũng như mùa thu năm sau, năm sau, bạn và tôi; có lẽ chúng ta vẫn sẽ như hai đường thẳng song song- nhìn thấy nhau nhưng không bao giờ gặp lại; Bàn tay nhỏ bé của bạn sẽ không bao giờ nằm ​​gọn trong lòng bàn tay mạnh mẽ của tôi nữa.

Mùa thu vẫn có những cơn bão làm hoa lá rụng hết. Điều đó làm tôi nhớ rất nhiều về mùa thu Hà Nội.

Mùa thu Hà Nội thường không chỉ có những buổi trưa nắng gắt mà còn có thêm những cơn mưa nặng hạt. Mưa to và lạnh, đổ xuống bầu trời. Mưa mùa này là mưa chia tay, còn gì để nhớ, còn gì để chạnh lòng… Mưa đến rồi đi nhanh nhưng tình cờ đánh thức khoảng trống cô đơn trong tôi.

Kết bài: Ta xa nhau giữa mùa lá nhuộm vàng đất trời, giữa ngày nắng se lạnh. Mùa thu từ đó trở thành tiếng gọi cô đơn trong tôi, nơi em vĩnh viễn là ảo ảnh của quá khứ, còn tôi là nỗi cô đơn in dấu dòng chảy.