Nắng thu, nắng tháng 8 và những cơn mưa bất chợt, cảm xúc mùa thu lúc nào cũng khiến ta xao xuyến – 1000Status

Tay nhỏ đặt nhẹ lên cánh hoa, tôi thấy một giọt sương, rất trong, rất xanh. Em khẽ chạm tay, sương rơi! Nhìn giọt sương kia mà lòng như rơi nước mắt… Một tia nắng ban mai khẽ luồn qua tóc em, thấy màu cúc vàng e ấp, những bông hoa “đẫm sương” như vừa được sưởi ấm thêm. Hoa cúc lại nở…Một mùa thu đã đến!

Mùa thu đang đến. Ta biết rằng có lần ta tình cờ bắt gặp bầu trời trong xanh, tình cờ bắt gặp tia nắng vàng rung rinh quyến rũ. Chúng tôi biết điều này khi thấy lòng mình đột ngột bình yên, bởi cứ mỗi mùa thu, tâm tính chúng tôi lại trở nên nhẹ nhàng nhất.

Mùa thu, mùa của những buổi chiều chập chờn, của mặt nước lặng, của những cơn mưa ào ạt. Và… Mùa thu có thể là mùa anh gặp em! Một buổi chiều lơ đãng, tôi thả mình trong tiếng nhạc du dương, một bản piano nhẹ nhàng như đưa tôi vào một giấc mơ đẹp.

Tháng 8. Len lỏi qua những con phố cổ kính, những mái ngói rêu phong với thời gian, ta tìm thấy những cảm giác thân quen tưởng chừng như đã hòa cùng với những lo toan đời thường.

Một buổi tối mùa thu…lặng nghe tiếng dế kêu, ngồi trầm ngâm nhìn tấm lưng áo đẫm mồ hôi của người lái xe xích lô bên ngọn đèn giao thông, dõi theo ánh mắt xa xăm của cậu bé đánh giày phía dưới màu vàng nhạt dịu dàng, anh nhận ra cuộc sống này ý nghĩa biết bao, và nhận ra rằng cuộc đời này anh đã may mắn hơn rất nhiều người. Mùa thu thường có dư vị buồn…

một mình lang thang, một mình hoài niệm, ta lang thang qua từng con ngõ dài ngoằng ngoằng. Mặc cho gió mưa, mặc cho những lý giải bởi sự giao thoa của khí hậu, ta đi tìm dư âm của những cảm xúc xưa cũ.

Tháng 8 sôi nổi. Như một cái kén, tôi thức dậy sau một giấc ngủ dài, thò đầu ra và mỉm cười với mặt trời. Chúng tôi thực sự cảm thấy có lỗi với bản thân vì đã để một khoảng thời gian trôi qua vô nghĩa.

Chiều thu, những tia nắng óng ánh vẫn còn vương vấn trên từng hàng gỗ, góc phố. Nắm tay người mình thích, đi dưới tán lá gỗ xào xạc, trong tiếng gió vi vu, mới cảm nhận hết hạnh phúc của cuộc đời. Cảm giác thật lạ, có thể mỉm cười với bất kỳ ai bạn gặp trên đường, nắm tay nhau… Mùa thu có thể thơ mộng và tuyệt vời.

Vươn vai lên nào Tôi lại ngẩng cao đầu, kiêu hãnh nhìn cuộc đời. Tháng 8 tươi trẻ, tháng 8 sôi động, chúng ta lại quay về với những dự định, mục tiêu, hoài bão và vô tư với công việc. Dường như tôi đã thoát ra khỏi cái kén của mình, biến thành một con bướm hữu ích, hấp dẫn. Sự nhiệt tình của chúng tôi vẫn còn nguyên vẹn.

Trời sang thu, khi sắc trời giao hòa, chút nắng ấm buổi sáng, chút mưa chiều, chút se lạnh len lỏi qua làn áo mỏng trong đêm. Trời sang thu, khi có một lực đẩy ta ra đường. Dù bận rộn thế nào bạn cũng phải đi. Đừng ngồi trong nhà, chọn một góc đại lộ nhỏ, thoang thoảng mùi hoa sữa, thoang thoảng hương ngọc lan, xoa dịu cơn gió lạc, duỗi chân, tựa lưng vào bức tường cũ, làm một chén rượu nhỏ, một chén. của trà đá, bất kể những ý tưởng lang thang.

Tháng tám yêu thương. Chúng tôi tràn ngập hạnh phúc, điều mà chúng tôi luôn nghĩ rằng mình đã bỏ lỡ. Những góc phố, những bụi cây, con đường cao tốc nhỏ xinh đơn sơ lướt qua.

Tháng 8 yêu thương Tôi nhận ra hạnh phúc sao dễ dàng đến thế. Nó nằm trong ánh mắt ngây thơ, nụ cười hồn nhiên, bàn tay nhỏ xinh, trong những điều chúng ta làm, những điều chúng ta mong đợi và những điều chúng ta thực sự cảm thấy.

Dòng suy nghĩ miên man đưa tôi trở lại mùa thu năm ấy – mùa thu cuối cùng tôi có thể đi dạo cùng bố. Bên đường chợt thấy một gánh hoa, toàn cúc – thiện với sắc vàng ấm áp. Bố định ghé mua mà con cứ nằng nặc đòi về vì sợ bỏ lỡ bộ phim nước ngoài yêu thích… Bé thật vô tâm và… vô tình. Tôi vô hại đến mức không biết rằng – đó là ngày sinh nhật của bố tôi, và trên đời này, có ba thứ mà tôi yêu quý nhất – bạn, mùa thu và hoa cúc vàng… 

Cảm nhận gió. Cảm nhận năng lượng mặt trời. Cảm nhận cơn mưa. Cảm giác về mùa màng và hoa lá. Trái tim của chúng tôi tràn ngập tình yêu. Một chiếc lá mỏng manh, một khóm hoa dại không màu, một đám mây bồng bềnh, một cơn gió thoảng qua, một tia nắng cuối mùa cũng làm lòng ta rưng rưng cảm thương.

Miền Bắc mình, khắp nơi rợp bóng thu, sao ai cũng mê mùa thu Hà Nội?! Tự hỏi có mùa nào khiến ai cũng chạnh lòng, buồn vô cớ, nhớ nhung một điều gì đó không rõ ràng. Lòng mọi người chùng xuống. Buồn mà không dằn vặt, bởi hương thu dịu nhẹ, bởi vầng trăng thu huyền ảo. Dù buồn nhưng vẫn muốn mở mắt ra và hít thở những điều tuyệt vời về mùa giải. Thu này, sao lòng bỗng thấy trống trải hơn những mùa trước!? Vì cộng sự dần trôi, hay ngọn lửa trung tâm đang khao khát hơi ấm?

Tâm hồn tôi thanh thản hơn, bình yên hơn. Tôi thấy mọi thứ bỗng nên thơ. Cái nắng oi ả không làm chúng tôi khó chịu. Mưa bất chợt không làm phiền tôi. Chúng ta quay cuồng với công việc, với nghiên cứu, nhưng vẫn cảm thấy xao lãng, vẫn bối rối trong từng giây thay đổi của thiên nhiên.

Tháng tám Câu thơ dang dở bỏ ngỏ bên hiên, hơi bàng hoàng và bối rối khi đặt nhẹ dấu chân nhỏ trên cầu thu để gắn giữa hè và đông. Tháng 8, mang theo cái chín của một ngày hè nhưng vẫn phảng phất chút gì đó của mùa thu.

Tháng 8 yêu thương Tình yêu vẫn còn. Tồn tại trong sâu thẳm trái tim chúng ta. Hiện hữu trong đôi mắt, trong tay những khuôn mặt thân quen.

Tháng 8 chẳng phải mặt trời rất mong manh sao? Là những buổi chiều lộng gió, là những lúc bắt gặp nỗi nhớ vô danh, là những lúc nhìn thấy một người khác trong chính mình, là những lúc đắm mình trong ranh giới giữa hư và thực… 

Tháng 8 yêu thương Tôi thả hồn theo thời gian. Còn tôi, trầm tư và lặng lẽ, tôi ẩn mình trong tiếng nhạc của thuở ban đầu, ẩn mình trong ánh sáng lung linh huyền ảo của những ngọn nến vừa được thắp sáng.

Tháng 8, mùa của những mảng màu lá vàng rơi, mùa của cốm xanh tỏa hương trong lá sen giữa đồng. Ai đó khẽ nhắc gió mùa chạm cửa, chạm ngõ sang, cây bàng sắp thưa, rồi Hà Nội những đêm se lạnh đu đưa bên cửa sổ khẽ hỏi lá sắp vàng chưa?

Lời saut: Cho đến một ngày tháng tám nào đó, chúng tôi lấy ra, lau chùi và đánh bóng những cảm giác có vẻ mốc meo, lưu lại rất lâu. Vẫn tinh khiết và trong trẻo như ngày nào.