Rain ngồi trong góc quán cà phê quen thuộc nghe nhạc không lời, nghiên cứu một cuốn sách hay… Thế giới trong lành như thu nhỏ lại. Và rồi, mưa vội xóa nắng mùa hạ, em cũng vội xóa hết về anh.
Ngày mà tôi thiệt hại nhiều nhất cũng là lúc trời mưa. Những lúc ấy, tôi ước được đi dưới mưa để không ai phải thấy tôi khóc, để không ai phải thương hại. Vì anh tin, mưa rồi sẽ nắng, anh sẽ khóc và vui lòng thêm một lần nữa.
Mưa thì mát mà sao tạt vào mặtnóng rát tuy tình có vui mà kết cũng không buồn. Mưa chiều nay sao vô tình, ướt lưng em nước mắt rơi.
Hôm nay là chiều Thứ Bảy. Ngồi bên khung cửa sổ. Ngắm mưa rơi. Giọt mưa hay nước mắt. Loạn luân tổ chức tài chính tre. Chợt nghe lòng thương. Hít thở mùi hương xa xưa cũ.
Mưa lúc nào cũng khiến người ta thực sự buồn nhất, buồn đến đau lòng, tủi thân đến khó dùng từ ngữ nào có thể diễn tả được. Mưa rơi nặng hạt, nhìn hạt mưa rơi, cuộc đời căn bản là u ám.
Tôi mong manh như những giọt mưa trên lan can nhà tôi. Có thể rơi bất cứ lúc nào. Sau cơn mưa, rất có thể sẽ lại nắng, nước mưa lại khô. Nếu có mưa lớn hơn, giọt nước đó cũng sẽ rơi xuống, thay vào đó là giọt nước khác. Tình yêu là thế, đến và đi nhanh như giọt nước tràn ly…
Mưa đến chậm nhẹ nhàng buông từng giọt chất chứa bao cảm xúc còn đọng lại. Bật list nhạc du dương, ngắm mưa rơi nhè nhẹ bên khung cửa, cảm nhận sự vật vã trong sâu thẳm tâm hồn. Hãy chạy nhanh vào cơn mưa đó, để tôi quên đi cảm giác này. Chỉ có mưa mới biết lòng em, chỉ có mưa mới biết mình đau như thế nào.
Khi tôi còn nhỏ, tắm mưa là một sở thích tinh tế, chỉ mong trời mưa to và nhảy múa. Lớn lên tôi mới biết đi dưới mưa cô đơn lắm, mưa rơi trên mi mắt mà chẳng phân biệt được đâu là nước mắt đâu là mưa.
Mưa, mưa, mưa, mưa, mưa. Ngày và đêm không ngớt. Nắng trốn đâu tôi cũng vậy. Lạnh mùa tình, lạnh đời…
Mưa đẹp, từng hạt mưa lấp lánh như thủy tinh, tuy nhiên là chất lỏng không màu. Nó không làm cho người ta chảy máu khi chạm vào, mưa rơi vì bất hạnh của con người. Mưa khóc khi ai buồn, mưa thông cảm cho điều đó. Em cũng giống như cơn mưa, mạnh mẽ, cường tráng, hơi lạnh lùng nhưng trong lòng lại mong manh, mong manh
Đêm ẩm ướt nghe chuyển mùa. Khi gió lạnh về nghe lòng rạo rực. Mối tình đầu là gì? Nỗi nhớ đầu tiên là bao nhiêu nỗi nhớ…
Cơn mưa đêm lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác, chuyển mùa. Mưa rơi trong nỗi cô đơn của tôi, gọi dậy một mùa yêu xưa. Mùa yêu xưa đã qua, màu xanh non bàng bạc nồng nàn chuyển sang vàng rụng theo lá thu, đọng lại trong tôi một mùa thương nhớ.
Trời mưa, lòng tôi cũng mưa. Đường ướt, lòng tôi cũng ướt. Bên ly cà phê đắng lạnh, nghe cô Siro hát nhạc buồn nhưng bất hạnh rơi xuống vực sâu, hai hàng mi ướt đẫm.
Cơn mưa dai dẳng rồi cũng sẽ tạnh, tuy nhiên liệu nỗi thất vọng của tôi có thôi tuôn trào cùng cơn mưa này không? Hay tích tụ lại như mây để tan đi một đêm mưa khác?
Bỗng nhiên tôi thèm một trận mưa to, vì thành phố quá rộng lớn, tôi có thể đứng giữa dòng nước đó để khóc hết nỗi thất vọng mà không sợ người ta tụ tập, không sợ của những cá nhân nói với tôi yếu đuối… Chúng tôi yếu đuối một cách bất thường khi đối mặt với những dòng nước mong manh…
Mưa ơi chỉ là không hung hãn với những luồng sét chia đôi trời đất, mưa bây giờ nhẹ mà sao vẫn dồn dập vào tim ta nỗi nhớ về một thời chưa xa xa? , tuy nhiên nó đã biến mất.
Mưa ơi cho đêm dài như nỗi nhớ! Để mưa đi, để ta khát khao giấc mơ đầu tiên… Đời có bao lâu, mưa đi cho con đường lạc lối thăm thẳm này với lạc lối, để mưa tắm ta trong nỗi đau mất mát của lòng ta, có thể là một lần cuối cùng, thế là xong…
Mưa có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi và khiến tôi nhớ rất nhiều về quá khứ, nhớ lại một giai đoạn bi thảm của cuộc đời mình.
Kết bài: Tôi vẫn đi qua mưa với trái tim yếu đuối, nhưng tôi biết mình phải thật sự cố gắng để mạnh mẽ và hiểu rõ con đường mình muốn đi trong đời. Tôi biết tôi hài lòng với cuộc sống này. Tôi vẫn tin rằng sau mỗi cơn mưa, trời sẽ lại sáng và trái tim tôi sẽ khô khan và sống động trở lại.