Những ai nhớ em, một người đặc biệt đã không còn thuộc về em – 1000Status

Anh ơi! Những con đường em đã đi qua, giờ mưa giăng lối, lấp phương tiện về… Em thấy lạnh, cô đơn và nhớ anh nhiều lắm. Tôi nhận ra mặt trời của tôi, thiên thần mưa của tôi đã ra đi mãi mãi…

Dẫu hy vọng của tôi quá hão huyền, tôi vẫn không ngừng hy vọng. Sự sáng tạo của em đã làm vơi đi phần nào nỗi nhớ anh lúc đó anh ạ.

Mấy ngày nay em nhớ anh lắm, lúc nào cũng nghĩ đến anh. Và tôi không biết bạn có nhớ tôi không? Tôi không biết phải làm gì khi tôi nhớ bạn ngày càng nhiều hơn mỗi ngày. Và tôi không biết khi nào tôi có thể bỏ qua bạn.

Tôi bắt đầu một ngày mới với hàng tá câu hỏi, hàng tá những dằn vặt ấy, thật nặng nề và mệt mỏi. Thức dậy, chuẩn bị, ăn tối và đi làm, tất cả đều xong xuôi trong sự chán chường, tâm trạng không tốt.. Hình như suy nghĩ của tôi đang hướng về anh cả. Anh nhớ em lắm

Trái ngược với lý do của tôi bây giờ là trái tim tôi đang nhớ bạn tha thiết. Nó chỉ muốn được ở bên bạn, được yêu bạn, được ở và cháy cùng bạn đến hết cuộc đời..

Không phải là anh không nhớ em mà anh nhớ em rất nhớ em rất nhiều, anh nhớ em nhiều lắm chỉ cần một đôi thanh niên đi ngang qua hay một kỉ vật là đủ giữa chúng ta. Mau tìm một xó nào đó mà khóc cho thỏa nỗi lòng..

Đã có những đêm em khóc vì nhớ anh, nhất là những đêm mưa, lòng em trống vắng đến lạ nhưng dù sao em cũng chỉ thích mưa. Có phải vì nó gắn liền với ký ức của bạn?

Ký ức thường ùa về giữa khoảng trống ký ức, khoảng trống nỗi đau, sự chênh lệch về sự lo lắng. Em tự vẽ cho mình một con đường lạc lối trong kí ức, con đường chỉ mình em, không anh, không ai. Có những ngày anh nhớ em – nhớ một ai đó đặc biệt.

Một sự cô đơn bóp nghẹt mọi thứ ngay tại đây khiến tôi không thể không mỉm cười để trấn an bản thân. Biết nơi nào là điểm tựa tôn giáo cho bạn?

Một giây hoài niệm lại tràn về, anh nhớ em, nhớ em, nhớ đôi ta ngày ấy.

Anh nhớ em! Nhớ bạn khủng khiếp. Nhớ đến phát khóc. Lỡ đến mức không biết làm cách nào để nguôi ngoai nỗi nhớ này. Tôi tưởng mình sắp gục ngã trước nỗi nhớ vô bờ bến. Tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ nhớ bạn nhiều như vậy mỗi khi bạn xa tôi.

Tôi nhắm mắt lại, rồi từng đường nét của bạn được phác thảo dần dần bằng chiếc cọ vô hình. Giữa bóng tối dày đặc, con mắt này, lỗ mũi này, cái miệng này… từ từ sáng lên. Hoạt bát nói, cười, và những cái nhìn yêu thương. Khi bạn nhớ tôi, chỉ cần nhắm mắt lại, và tôi sẽ ở đó.

Đã rất lâu rồi tôi đã cố gắng rời xa bạn theo cách tốt nhất mà chúng ta từng đi, chỉ vì bạn thấy những gì bạn và tôi từng thấy.

Tôi thực sự, nhớ, nhớ bạn…

<3 phương tiện để kiểm soát.

Có ai có thể phủ nhận rằng họ đang nhớ một ai đó rất sâu sắc, hay nhớ một ai đó chỉ thoáng qua như một cơn gió. Đó là cách tôi nhớ bạn, hãy ghi nhớ điều đó!

Những ngày mưa, một lần nữa em lại nhớ đến anh, nhớ giọng nói ấm áp, những cử chỉ thân mật dù chỉ là những icon vô tri vô giác. Nhưng giờ đây, tất cả đã ra đi như chưa từng có vì…anh chỉ là người yêu cũ.

Bạn biết đấy, tôi nhận thấy rằng tôi đã nhầm trước đó, sai rất nhiều. Khi mưa bắt đầu rơi, kí ức về em lại ùa về trong anh. Bên ngoài, cơn mưa như trút nước vì những giọt nước mắt mà bạn không thể nào xác nhận được. Chúng ta đã có khoảng thời gian mặn nồng bên nhau dù chỉ đơn giản là TÌNH YÊU…

Đã gần 2 giờ sáng, nỗi nhớ em cứ bóp nghẹn tim anh từng giờ, từng phút. Lúc này đây anh chỉ cần ôm em khóc thật to nhận lỗi về mình và nói: anh nhớ em nhiều lắm người yêu cũ….

Anh chợt đến rồi lại đi, em hỏi anh còn nhớ em không, anh trả lời đã quên hết, quên hết kỉ niệm và quá khứ của chúng ta, anh nói dối, lời nói dối mà anh cho là cần thiết , miễn là bạn hài lòng, bạn tử tế, đó là tất cả những gì tôi cần…

Anh… Sao chiều nay em chợt nhớ anh… Đã lâu lắm rồi mà anh vẫn không quên được… Em đã cố gắng, lao vào công việc, dặn lòng rằng đã có không hình anh… Mưa lại gieo nỗi thất vọng trong không gian trắng sầu… Anh nhớ em.

Anh sẽ rời xa em ở đây Dẫu biết em thiết tha với anh rất nhiều nhưng anh thật tàn nhẫn khi để em biết quên anh đi, đừng nhớ anh nữa nhé bền hơn, uhm tôi sẽ nhớ bạn nhưng không phải bây giờ vì trái tim tôi vẫn rung động khi tình cờ nhìn thấy hình ảnh của bạn.

Có những ngày sau khi tôi phớt lờ bạn. Tôi nghĩ chuyện đó là truyền thống, không có gì phải lăn tăn. Tôi tự nhủ rằng nó sẽ qua. Không sao đâu. Những thú vị, những câu chuyện vui buồn cuốn tôi đi theo cách riêng của nó, khiến tôi cũng quên đi nỗi nhớ anh. Không lo lắng. Vâng, bởi vì tôi là tôi. Đừng bận tâm. Đó là không muốn. Nhưng chỉ khi nói chuyện với anh, nỗi nhớ đó mới ùa về.

Có những ngày tôi không thể rời mắt, phủ nhận rằng tôi nhớ anh rất nhiều. Cảm giác nhớ anh mà không thể làm gì để bớt nhớ anh thật khó chịu. Tôi vẫn làm bổn phận hàng ngày, nhưng tôi không thể tập trung.

Có quá đáng không, khi nỗi nhớ hóa thành nước mắt, chắc em đã khóc nhiều lắm rồi. Có những đêm em không thể nhắm mắt ngủ được vì em nhớ anh nhiều lắm. Nghe nhạc, đọc truyện để đi ngủ đơn giản nhưng lại phản tác dụng. Anh nhớ em nhiều hơn.

Kết luận: Người cũ làm sao còn yêu bạn, làm sao bạn không nhớ nhung. Có thể chúng ta không nhớ về người cũ đó, nhưng chúng ta nhớ về những kỷ niệm xưa tốt đẹp. Thời gian trôi qua chúng ta sẽ lãng quên một hình ảnh nhưng không thể bỏ quên những hồi ức, vậy nên em vẫn nhớ anh, nhớ mãi những kỷ niệm của chúng ta.