Đôi khi mọi người tin tưởng rất nhiều từ một cá nhân, tuy nhiên khi họ trả lời, chúng tôi không cần phải nhận. Vì sau giây phút sẵn sàng, mọi phản ứng đều trở nên vô nghĩa.
Khi bạn phải chờ đợi quá lâu trong tuyệt vọng, năm tháng trôi qua, bỗng nhiên điều đó sẵn sàng thay đổi, không phải sẵn sàng chờ ai đó quay lại, mà chờ đợi ai đó quay lại. một số loại tình yêu phai nhạt.
Chờ đợi một mình đã khiến bất kỳ ai thực sự cảm thấy mệt mỏi, vậy thì việc buộc thời gian chờ đợi về cơ bản là điều tàn nhẫn nhất.
Đừng bắt người ta đợi lâu nhé anh! Chờ đợi như một thứ gì đó cứa sâu vào trái tim con người, bào mòn hy vọng cho đến cạn kiệt, như thứ gì đó bào mòn mọi sự hài lòng, sức chịu đựng, niềm tin và tình yêu. .
Nếu bạn thực sự yêu một ai đó, đừng bắt họ chờ đợi quá lâu, bởi có tìm tới tìm lui, đến khi nhận ra rồi ngoảnh lại cũng không tìm được. chúng nữa.
“Anh vẫn đợi emnhư hoa chờ nắng, như gió tìm rặng phi lao, như trời tìm màu trắng.”
Chờ đợi- trong mắt em là cơ hội để nhận ra tình yêu đang trỗi dậy trong tim, là thử thách giúp tình yêu trong tôi lớn dần và hơn hết là chờ đợi cho đến khi tình yêu thành hình hài cốt. yêu. Nếu không có nó, tôi có thể vẫn lầm tưởng rằng yêu một hành vi với ai đó là yêu chính người đó.
Đang chờ?
Với tình yêu chân thành, đó chỉ là chuyện nhỏ
Nhưng nếu không phải tình yêu thì cũng chẳng phải chuyện nhỏ
Đang chờ?
Tình yêu cần nó vì nó xuất hiện
Nếu chưa sẵn sàng, nơi tình yêu có thể khám phá thử thách?!
Đang chờ?
Vấn đề không phải là khó khăn hay hạnh phúc
Còn sự kiên định giữa đấu tranh và hạnh phúc, đó không phải là tình yêu!
Chờ đợi vốn đã đau đớn. Cố gắng bỏ bê là đau đớn. Nhưng điều nhức nhối nhất là không biết nên tham gia hay quên…
Hóa ra, ngay cả khi bạn yêu sâu đậm, có thể không nhất thiết phải có một kết thúc có hậu.
Có vẻ như, ngay cả khi bạn phải trả giá, về cơ bản nó sẽ không hoàn lại.
Dường như, ngay cả khi bạn chờ đợi, có thể sẽ không có kết quả.
Một câu anh đợi em, anh không biết cần bao nhiêu dũng khí, cần dũng cảm hơn nhiều so với ba chữ anh yêu em.
Tôi sẽ không chờ đợi một người, nếu một ngày nào đó anh ta khiến tôi chết, tôi chắc chắn sẽ tìm người khác để đổi lấy. Tôi không phải là người đa tình, cũng sẽ không đóng vai phụ tình. Tại sao các cá nhân phải tự làm khổ mình?
Chính vì thế tình yêu vừa nhạy cảm vừa mong manh, không ai có thể chờ đợi mãi trong vô vọng.
Chờ đợi một ai đó, thật sự rất mệt mỏi khi phải đối mặt với hiện thực phũ phàng. Rồi dần dần nhận ra, mình chẳng là gì trong trái tim người ấy.
Đợi một ai đó, mài mòn nỗi nhớ, mài mòn cảm xúc, cho đến khi tất cả đều cạn kiệt, thì sự trở về đã sẵn sàng bấy lâu dường như trở nên vô nghĩa.
Vẫn biết rằng, nếu tình yêu đủ lớn, sẵn sàng chỉ là phương tiện thử thách tình cảm, qua thời gian, cái gì thực sự bền vững sẽ giữ được. Nhưng có phương pháp ngớ ngẩn nào khiến người mình yêu phải đốt cháy hy vọng và chờ đợi lâu như vậy không?
Đừng tin vào những cuốn tiểu thuyết lãng mạn đó bởi vì chúng ta đang sống trong đời thực, không phải trong thế giới cổ tích. Và không ai sẽ đợi mãi…
Một tình yêu bắt đầu thì khó nhưng kết thúc lại dễ dàng vì rời xa, vì mất lòng tin không còn ai chờ đợi nhau, vì cách gọi “Xa mặt, cách ruột” sẽ đưa họ đến hai thế giới khác nhau, hoàn toàn khác nhau về từng không gian và thời gian và những lời khuyên về cách yêu. Vì cái gọi là sự bất an cho một tương lai tốt đẹp của nhiều người chờ đợi, họ sợ rằng niềm hy vọng đặt vào những người chờ đợi sẽ nhận lấy sự thất vọng tột cùng cho chính người mà họ từng yêu quý. Tại sao họ không tưởng tượng rằng chờ đợi là cách dễ nhất để kiểm tra tình yêu của chính họ?
Mong cho tình yêu ẩn sâu trong trái tim bạn khám phá ra tình yêu đang chờ đợi bạn trong các mục tiêu của mình. Có thể nụ cười bạn tìm thấy vào ngày mai sẽ xóa đi nỗi đau bạn tìm thấy trong quá khứ.
Hàng trăm năm trước, thương nhau mà chẳng đợi nhau, trên phố dài, trong những chiều muộn, trong cơn mưa tầm tã, trong dòng đời tất bật, trong sự yên bình của nỗi nhớ.
Biết rằng cuộc đời này không chỉ là nỗi ám ảnh của kí ức, hiểu rằng bước đi không chung hướng, hiểu ra rằng đã mất nhau mãi mãi mà vẫn yêu nhau, dù muốn là của nhau, nhưng không thể bỏ qua nhau. Dẫu biết chờ đợi là đau đớn, dằn vặt con tim, dằn vặt hoài niệm, sao vẫn sẵn sàng vì nhau, chờ đợi nhau.
Đừng chờ đợi để thấy một nụ cười… Rồi hãy cười đáp lại!
Đừng chờ đợi để được yêu…Rồi hãy yêu!
Đừng đợi đến khi cô đơn… Rồi mới nhớ đến bạn bè của mình!
Đừng đợi cho đến khi bạn có một công việc ổn định…Rồi hãy làm việc!
Đừng đợi cho đến khi bạn có nhiều…Rồi hãy chia sẻ một chút!
Đừng đợi cho đến khi bạn vấp ngã… Rồi hãy ghi nhớ lời khuyên!
Đừng đợi cho đến khi bạn có thể có nhiều thời gian…Rồi hãy bắt tay vào làm!
Đừng đợi đến khi bạn làm ai đó buồn…rồi mới xin lỗi!
Đừng đợi…….Bởi vì tôi không biết…????…Bạn sẽ phải đợi bao lâu nữa…????!!!!
Kết thúc:
Nhiều khi biết chờ đợi là vô vọng, nhưng lòng vẫn không thể quên, không thể ngừng nhớ thương và hy vọng, dù chỉ là tự an ủi hay tự huyễn hoặc. Đôi khi tôi tự cười thầm mình sao mà khờ khạo, nhưng trái tim tôi không thể bỏ cuộc. Bởi vì tình yêu sâu sắc là như vậy. Đó là muốn đối mặt với một người đã ra đi và nói “Tôi sẽ đợi”.