Em yêu mùa thu cũng như yêu khoảnh khắc mùa thu đến, cũng như buồn đến nao lòng đầu đông và khi anh đến, nhẹ tựa cơn gió thoảng qua.. < /p>
Hãy để tình yêu như mùa thuđến nhẹ nhàng, tự nhiên như cơn gió mát buổi sớm mai. Như tiếng lá xào xạc, thơm ngào ngạt như hoa sữa…
Người ta cho rằng những người thích mùa thu thường lãng mạn, bay bổng. Nhưng thử nghĩ xem, cuộc sống thiếu đi sự lãng mạn, thiếu đi những cử chỉ quan tâm nhẹ nhàng, thiếu đi những lần ta một lần giảm tốc để cảm nhận cuộc sống, cảm nhận thiên nhiên, đó chẳng phải là đang sống hay sao? Nó giống như sống một cuộc sống. Sống thiếu tình yêu!
Mùa thu là mùa của hoài niệm, của hoài niệm nhưng không phải mùa để bồi hồi, day dứt về những nỗi buồn xưa cũ.
Trở về khiến người ta ghi nhớ những câu chuyện không nên nhớ, ghi nhớ những người đã muốn lãng quên hoặc đã được cất kỹ trong ngăn kéo mang tên ký ức từ lâu.
Mùa thu – Khí hậu có thể lạnh. Ánh nắng dịu dàng đơn giản đủ làm hồng đôi má. Tôi đột nhiên phát hiện ra mình khao khát môi trường này một cách đáng ngạc nhiên. Tôi đã từng viết rằng tôi ước được đi về phía gió, nhưng đó phải là cơn gió thu mát lành mong manh. Lúc đó tôi thấy gió cuốn nỗi buồn của tôi vào không trung…
Đã trả lại. Lá bay. Trời rải lá vàng cho gót ai bước nhẹ. Anh nhớ cái ngõ ngách mình chia tay ngày trước. Tôi đang trong mùa yêu đương. Để anh ở giữa nhiệt huyết, giữa nhiệt huyết.
Tuy là mùa thu, nhưng mùa thu bây giờ khác mùa thu xưa. Thanh niên ngày nay cũng khác với thanh niên ngày trước. Tình yêu của tôi có thể khác…
Từ quan điểm của trái đất và bầu trời, nó hầu như không thay đổi trong những cơn mưa nặng hạt vào buổi chiều. Mưa ảm đạm cho lòng ai quay quắt, đau khổ. Anh lặng nhìn vì những giọt mưa rơi bên thềm nhà. Và ở đó, một giọt cà phê nhỏ, một cuốn sách cũ, một góc quen thuộc. Chỉ có bạn không ở lại. Em yêu! Nó đã được thu thập
Em nghe tiếng thu chạm vào tim anh, mỗi khi em cùng anh sải bước dài trên phố… Em nghe hương thu ngọt ngào; nghe mênh mang hương thu quyện với ngọn gió nhỏ; em có nghe tiếng yêu thương đang khẽ gọi, quyện chặt trong tim em và của anh…
Người ta thường gắn những kỉ niệm vô hình, hữu hình với những ngày tháng 9 ấy, mùa đã về mà lòng vẫn mong nhớ, tháng 9 em đặt tên là gì?
Có phải mùa thu giấu em trong nỗi buồn của ngày sắp chuyển đi, để em thảnh thơi, ngơ ngác… cần lắng lòng để an giấc ngàn thu trong thực tại.
Phải chăng mùa thu >
Phải chăng mùa thu giấu em trong hương hoa sữa ngọt ngào, để em chạy theo anh, bỏ mặc anh cuối con đường…
Có phải mùa thu giấu em vào lòng?
Tôi nghe mình hoang mang trong từng giấc mơ, nghe mình chùn bước khi một mình dạo phố. Mùa thu đưa tôi vào mùa háo hức những điều xưa cũ… Mùa thu để lại cho tôi nỗi buồn trong khóe mắt màu mưa…
Có lẽ, tình yêu của họ bắt đầu từ cái chạm tay rất khẽ, rồi tiếng cười, tiếng nói âu yếm. Em yêu, họ đã yêu nhau vào tháng 9!
Có lẽ, với bất kỳ ai, cũng những ngày tháng ấy, những khoảng thời gian tưởng chừng như không bao giờ nhớ lại, nhưng rồi lại nhớ đến rất nhiều bởi dấu ấn của một cá nhân nào đó mà ta yêu quý. Tháng 9 này cũng có ngày của bạn đó cô gái. Tháng nào đẹp dịu dàng cũng nên sinh ra những đứa xinh xắn dịu dàng như vậy.
Ngày cuối cùng của tháng 8 là hai lần tôi để ý đến cô gái tháng 9 ấy, nhưng tháng 9 ấy cứ mãi dang dở. Và bây giờ, tháng 9 đắt hàng! Vĩnh viễn ôn hòa, nhẹ như gió thu.
Hà Nội mùa này, mùa tháng 9 vừa chạm chân, mùa của những cơn gió ngái ngủ, vội đi lạc…
Và cũng là mùa em chợt mất anh.
Trả lại cho em những giọt nước mắt buồn, những kỉ niệm còn nguyên vẹn mỗi khi em rời xa anh. Thu nhặt cho em khóe mắt buồn mỗi đêm khi em cô đơn trong bóng tối. Gom trả em mảnh tình nhỏ, tình không trọn vẹn, vắng anh…
Tháng 8, trời vẫn mưa như trút nước, như thể luyến tiếc mọi thứ quá nhiều. Những cơn mưa tháng 8 thường không vội vã, chỉ lững lờ, lặng lẽ mà dai dẳng như gửi vào trong lòng bao nhớ thương của những ngày xa nhau, đợi chờ rồi lại chia xa.
Tháng 8, chẳng phải mặt trời rất mong manh sao? Là những buổi chiều lộng gió, là những lúc bắt gặp nỗi nhớ không tên, là những lúc nhìn thấy một người khác trong chính mình, là những lúc đắm mình trong sự đan xen giữa hư và thực… lỡ mùa thu sẵn sàng vì ai đó… < /p>
Mùa thu mang đến cho tôi biết bao cảm xúc! Nó khiến tôi thèm một cái nắm tay đàng hoàng, một cái ôm từ đằng sau, một nụ hôn nhẹ lên trán…; nó khiến tâm trí anh không thể kiểm soát được nỗi nhớ em nữa….
12 tháng mùa thu này hãy cứ để nó ôm lấy bao kỉ niệm về em trong anh càng nhanh càng tốt, rồi anh sẽ cố quên….
Mùa thu năm nay, và cả mùa thu của 12 tháng sau, năm sau, anh và em; có lẽ chúng ta vẫn sẽ như hai đường thẳng song song- nhìn thấy nhau nhưng không bao giờ gặp
Cô ấy vẫn thế, vẫn lang thang không mục đích trên con đường của anh. Vẫn mải miết đi tìm anh – mùa thu rất riêng của em. Năm tháng đã trôi qua, nhưng chỉ có một cái bóng là bạn tốt của cô.
Mùa thu, mùa của những cái kết, vui hay buồn là do bạn. Thật mệt mỏi khi nghĩ như vậy, cuộc sống thật khó khăn…!! Đêm dài như sợi tóc không đợi một lần chạm…!!
Vậy là Thu lại bắt đầu theo quy luật của đất trời, lại trở thành chứng nhân cho tình yêu của bao người… và trong đó có anh, trong đó có em. Phải chăng mùa thu là mùa định mệnh! Mùa tôi đã yêu…
Hãy nắm tay tôi vào mùa thu tới!
Kết thúc: Thời gian luôn trôi theo hình cầu phải không? Nhưng tại sao tình cảm của con người lại thay đổi? Mùa thu, mong manh, rất nhẹ, tuy nhiên bị ảnh hưởng bởi một cảm giác không thể gọi tên. Đơn giản vì nó đẹp, nhưng chúng ta sẽ không cầm nó trên tay dù chỉ một giây như cầm trái tim con người… vô tình…