Phải không, hoa kén người, kén tình nên những đứa trẻ yêu hoa sữa cũng rất đặc biệt. Đó là những lãng mạn ngớ ngẩn, ngây thơ. Tôi gọi hoa sữa là loài hoa của những câu chuyện, của những mối tình dang dở, của những ngọt ngào đầu đời khó quên, của cả nỗi đau nhẹ nhàng mang theo suốt cuộc đời.
Vào mùa thu, tôi biết thế nào là cô đơn, thế nào là ước mong xa nhau, thế nào là trưởng thành và trải nghiệm. Nhưng rồi cũng chính bên cây hoa sữa quen thuộc ấy lại biết nhóm lên những niềm tin mới, những mong ước mạnh mẽ và những cảm xúc mới mẻ, đương đại.
Những mùa hoa bỏ lại, những mùa thu đã qua đi, để lại trong ta bao rạo rực, với trời Hà Nội xanh bao la, với những bông sữa lòng người thầm nhớ ngày quay về…
Có khi xuyên qua tán hoa sữa Tôi đi chầm chậm, ưỡn ngực hít hà hương hoa mùa thu, hương yêu thương thường ngày. Hà Nội mùa này hoa sữa nồng nàn lắm, nồng nàn như em – người con gái anh yêu.
Không biết từ bao giờ mà tôi quen và yêu hoa sữa đến thế. Có thể là những câu chuyện anh luôn kể cho em nghe, những câu chuyện tình yêu đẹp như câu chuyện anh vẫn thường viết, hay những hoài niệm về một vài mùa yêu liên quan đến hoa sữa, và nếu anh thấy em buồn lặng lẽ ngắm nhìn hoa sữa. Thu đã khiến tôi dần yêu cái hương vị nồng nàn nhưng cũng không kém phần khắc khoải ấy.
Thu về, nắng về lấp ló sau những vạt hoa sữa nhỏ xíu trên từng dãy phố. Từng chút một, những cơn gió se lạnh đầu mùa đưa hương thơm ấy đến từng ngóc ngách của con đường. Ngay cả những người vô tâm nhất cũng không khỏi vỡ òa cảm xúc khi mùi hương thoang thoảng đâu đó trên con đường mình đi qua.
Tôi gọi hoa sữa là loài hoa của những câu chuyện chưa kể, của những cuộc tình dang dở, những mảnh ghép còn dang dở vẫn tìm kiếm nhau; Cũng có những nỗi đau nhẹ mang theo suốt cuộc đời, nên những đôi tình nhân này khi nhớ hương hoa sữa len lỏi vào chuyện tình của mình, trong câu nói chia ly, rất có thể sẽ là nỗi ám ảnh khôn nguôi.
Hoa sữa nở vào cuối thu đầu đông, những bông hoa li ti xinh xắn mọc thành từng chùm, chen chúc trong những chùm trắng nhạt nép mình lặng lẽ giữa những tán gỗ xà cừ già cỗi. vì tuổi tác thường đong đưa trong nắng gió một góc đường, lặng lẽ buông nén nhang mỗi đêm dưới ánh đèn cao áp vàng vọt
Người yêu hoa sữa cũng rất đặc biệt,mùi hương nồng nàn, quyến rũ ấy lan tỏa rất xa, điểm xuyết những chấm hoa nhỏ dưới gốc cây, như một tấm voan mỏng manh, dễ dãi mà vẫn phản chiếu. mùi hương, chỉ một chút thôi cũng đủ làm kinh hồn bất cứ ai tình cờ đi ngang qua.
Hoa sữa muôn đời hóa ra là một phần của Hà Nội. Vội vã trên những thăng trầm của cuộc sống, người ta có thể bỏ qua ngày, bỏ qua tháng, dù một hương kẹo ngọt thoang thoảng hay Một bất ngờ thoáng qua cũng đủ để nhắc nhở họ rằng mùa giải đã đến. Có lẽ không đâu khác, những cá nhân lại đối xử với hoa sữa như thế
Không hoa mỹ, không tô vẽ, mùi hương ấy như một mảnh hồn Hà Nội mà thiếu nó khó gọi là mùa thu. Người Hà Nội vẫn yêu hoa sữa bằng một tình cảm rất riêng và anh vẫn yêu em như một mùa hoa.
Có lẽ vì thế mà hoa sữa nồng nàn đến thế, đặc biệtmỗi thời gian trôi qua là một kỉ niệm trong trẻo lạ thường. Hà Nội cũng sắp se lạnh, sắp nồng nàn hương hoa sữa. Tôi biết bạn đã trở lại nhưng thật không vui khi tôi không ám chỉ điều gì nữa. Một quá khứ theo anh suốt cuộc đời, bao lâu em còn nhớ, chỉ cần một lần anh gọi tên em, chỉ cần gặp nhau, nhìn thấy nhau nhanh như vậy, cả đời này em sẽ khó quên! !!
Đã lâu lắm rồi mới có những giây phút thảnh thơi tản bộ trên con đường thơm ngát hoa sữa. Từ bao giờ lòng nặng trĩu những suy nghĩ, từ bao giờ ta thấy mùa thu se lạnh như mùa đông? Đã bao mùa thu qua đi, đã bao lần ngây ngất với hương hoa sữa mà sao lòng vẫn bâng khuâng?
Tôi đang cố tìm cuộc phiêu lưu trên từng ngón tay
Hà Nội mùa thu dịu dàng lắm… hoa sữa.
Mùa hoa ấy như bao lời nhắc
“Chúc may mắn! Nhớ trang trí ấm cúng nhé!”
Rơi qua một con hẻm nhỏ cũng vụng về như tình yêu lướt qua tay có lúc nông, lúc sâu. Hoa sắp nở, một mình em với nỗi khắc khoải chờ một bàn tay dắt tay em đi trên con đường rợp hoa sữa…..
Có lẽ chỉ mình tôi nhớ, chỉ mình tôi thương, chỉ mình tôi đợi, chỉ mình tôi tìm. Hoa sữa nở rồi lại tàn, như tình yêu đến rồi đi. Em sợ, tình anh như hoa sữa, đẹp dù chóng tàn… Nhưng em vẫn sẵn sàng, đợi anh bên chùm hoa sữa, sẵn sàng cho hoa sữa mùa thu… Bao giờ em đến lại đi theo chùm hoa sữa tìm em….
Cố xoay bàn đạp một vòng, tôi hít một hơi thật sâu để cảm nhận hương hoa sữa quyện với chút se lạnh. Hoa sữa đã rụng trải dài trên phố, cánh hoa quyện với gió làm lòng tôi có chút xao xuyến, bớt nóng và bớt se lạnh về đêm.
Tôi nhặt những cánh hoa sữa đưa lên mũi hít một hơi thật sâurồi chợt nhận ra có chút tiếc nuối, tôi nhận ra một điều “thời gian không thể chờ đợi mãi được, chúng ta hãy phấn đấu.” hãy giữ lấy và cảm nhận những gì mình đang có, đừng để nó trôi qua trong hư vô…”.
<3 Mùa hoa sữa ảm đạm nhưng là một nửa không thể thiếu của Hà Nội bên cạnh những câu chuyện tình không hạnh phúc mà chúng ta không bao giờ tiếc nuối, dù chạy theo tình yêu để rồi người ra đi theo mùa hoa, ta ngồi dậy cho mùa. Hoa sau, hoa sau. Đó là mùa hoa sữa buồn.