Chỉ là đột nhiên tôi thấy cô đơn thôi
Giữa phố đông người
Dòng người vẫn đang trôi qua thật nhanh…
Nửa cuộc đời ta sẽ đi về đâu?
Giá mà..
Có người hiểu đời tôi. Để biết rằng nó không hề ổn chút nào. Luôn cần ai đó bên cạnh bạn. Nắm lấy tay tôi mỗi khi tôi ngã. Chia sẻ với tôi, cho tôi sức mạnh. Một cái ôm giữ tôi đều đặn. Và biết rằng mình vẫn được yêu…..!
Những lúc cô đơn…
* Muốn yêu một ai đó..!
* Nhưng rồi tôi nghĩ…
* Tình yêu không phải thứ để đùa giỡn…
* Đừng vội chấp nhận…
* Khi chính tôi…
* Tôi vẫn chưa vạch ra rõ ràng cảm xúc của chính mình…
Tôi rất mệt mỏi khi nói nhưng không ai nghe, tôi buồn nhưng không ai hiểu, tôi cô đơn nhưng không thể có ai ở bên.
Đến một độ tuổi nhất định, người ta không thể làm gì khác ngoài im lặng. Nỗi buồn có thể im lặng, niềm vui có thể im lặng. Đôi khi, tôi chỉ ước được ngồi vào một góc quen thuộc của quán, thấy sự khổ hạnh nào cũng nhẹ nhàng như mây trên trời. Cuộc đời là biên niên sử cô đơn quá.
Vô vọng nhất là khi không biết mình cần gì, không biết mình cần ai…
Vô vọng nhất là khi hiểu rằng mình rất mong chờ nhưng không biết tìm ở đâu…
…đó là khi, biết nó ở đâu, nhưng không thể với tay ra để chạm vào….
Càng ồn ào, con người càng cô đơn, xung quanh càng đông đúc, chúng ta càng cô đơn.
Bởi vì có những tâm hồn không ai chạm tới được.
<3 đơn độc.
Đôi khi đi qua những góc đường quen, nhìn thấy những cảnh quen, chợt nhớ đến khuôn mặt của một người. Đột nhiên, tôi rất muốn khóc, nhưng tôi không thể khóc.
Đôi khi chìm đắm trong màn đêm tĩnh mịch, tôi bỗng thấy cô đơn đến nao lòng. Và nói chung, đột nhiên, khi bạn không thể tìm thấy chính mình, thì bạn đã đánh mất chính mình.
Cô đơn không có gì đáng lo ngại. Học cách thích nghi rồi sẽ tự nhiên thành thói quen
Đôi khi người ta cô đơn
Không phải vì bạn không có bạn bè hay gia đình bên cạnh
…nhưng đơn giản là không có ai để hướng tới
Có những cảm xúc thoáng qua.
* Vì quá cô đơn nên ta hiểu lầm là…
…”yêu sâu đậm”.!
* Còn có những tình yêu nồng cháy…
* Vì nó quá quen thuộc nên tôi nghĩ nó…
..“cảm xúc thoáng qua”
Cô đơn là… khi nước mắt giàn giụa, không một chiếc khăn tay nào đến…
Cô đơn là… giữa bộn bề cuộc sống ta không tìm được một nơi yên tĩnh…
Cô đơn là… khi có nhiều niềm vui chợt nhận ra chẳng có ai để sẻ chia…
Cô đơn là… khi nỗi buồn “được thốt ra”, chợt nhận ra chẳng còn ai để “lắng nghe”…
Cô đơn là… giữa hơi ấm gia đình ta không tìm được sự đồng cảm…
Cô đơn là… giữa hàng trăm cặp mắt có thể đang chăm chú nhìn ta, ta không thể bắt gặp một ánh mắt chân thành…
<3 cuộc sống của hai người. Vốn dĩ, không phải tôi không gặp được người đặc biệt phù hợp nhất, mà là do tôi cô đơn quá lâu, đến dũng cảm yêu một người cũng không có, nên càng khó hơn. yêu ai đó. Người như vậy, không vì tình yêu mà không tin tưởng, nhưng lại rất sợ bị tổn thương.
Có những ngày mà ngay cả nỗi buồn cũng rời bỏ con người.
Khi đó tôi mới cảm nhận hết được cảm giác cô đơn là như thế nào.
Càng lớn tuổi, tôi càng lo lắng về tiếng ồn xung quanh mình.
Tôi giấu mình trong một xó xỉnh, giấu ý tưởng của mình trong một thế giới của riêng tôi.
Và tôi dần dần sợ hãi những sở thích hời hợt, những mối quan hệ xã hội.
Tôi kỳ lạ và tôi kỳ quặc.
Những người cô đơn và bị tổn thương trong một thời gian dài, ngay cả khi họ hạnh phúc, họ vẫn thực sự cảm thấy bất an. Bởi hơn ai hết, họ mới là những người thực sự cảm nhận được câu nói: “Trên đời này không có gì là mãi mãi”…!
Cô đơn – đôi khi thực sự buồn!
Thấy người ta có đôi có cặp mà mơ mộng tương lai như thế, họ coi chuyện quá khứ, chuyện xa vời…
Nhưng rồi chợt nhận ra: Đôi khi, bị cuốn vào sự cám dỗ của tình cảm còn mệt mỏi hơn là cô đơn như bây giờ! Không lo lắng, không lo lắng chia ly hay dối trá..
Uống cà phê thôi đã đắng.
Chỉ riêng cái nệm thôi đã lớn.
Căn phòng một mình trống trải quá.
Cảm giác một mình, thật khác lạ
Kết luận: Đừng buồn vì bạn cô đơn. Mọi người cuối cùng sẽ trải nghiệm sự cô đơn. Hãy yêu bản thân mình và đừng chìm quá sâu vào nỗi cô đơn trống trải. Hãy mở lòng và chấp nhận mọi điều nhỏ nhặt với một nụ cười thật tươi.