Những câu chuyện hay về những người trẻ háo hức hướng về quê hương xa xứ – 1000Status

Tôi xa quê tìm tự do trong đời tưởng sẽ chóng quên những năm tháng dày vò. Nhưng nỗi đau lại gợi cho tôi những cơn ác mộng, lại kéo tôi về quá khứ cay đắng.

“Quê hương” hai chữ êm đềm thân thương mà xa thì nhớ, gần thì chẳng cần xa. Tôi không định nghĩa được chính xác 2 tiếng Quê hương, chỉ biết với tôi, Quê hương như tiếng gọi đầu đời. Nơi đoàn viên gia đình tôi trú ngụ, nơi đong đầy kỉ niệm Tuổi thơ tôi mỗi chiều lộng gió.

Quê hương đẹp thơ mộng khiến những người con xa quê luôn thổn thức niềm yêu quê với nỗi nhớ quê, nhớ từng ngọn cỏ, ngọn cỏ, nhớ dòng kênh đục phù sa, nhớ những hàng ruộng xanh bát ngát. vươn thẳng xuống bầu trời trong xanh, hòa cùng ánh ban mai của một ngày hè rực rỡ…

Gió cứ đưa cánh diều bay lên, thời gian cứ cuốn tôi đi xa tuổi thơ, để rồi ở một thế giới mới, nỗi nhớ trong lòng trào dâng không dứt. Tôi nhớ quê hương…   

Anh đi anh nhớ quê

Nhớ canh rau muống, nhớ giá đỗ.

Thương một người dầm mưa dãi nắng

Hôm nay nhớ ai tát nước bên đường

Thật ấm áp biết bao khi được ở giữa những gì đáng yêu nhất, tự do nhất, gần gũi nhất. Và rõ ràng ta say vì ta đang hít hà hương gió quê nhà mà có lẽ từ lâu ta đã có như một mảnh ghép đã gắn chặt vào trái tim này…

Sáng nay, nỗi nhớ chợt trào dâng, Nhớ quê, chắc là nhớ, dù nhớ quê, nhớ nhà, nhớ từng thứ thuộc về gia đình, nơi có “men say” của đời mình – mỗi lần đến lại mang bao kỷ niệm, bao thổn thức… Nhớ!

Mọi thứ đều thay đổi theo thời gian, cảnh quan con người và mọi thứ xung quanh chúng ta đều thay đổi. Chỉ có tấm lòng yêu quê hương là mãi mãi không thay đổi theo thời gian. Và lúc này tôi nhớ quê hương, nhớ gia đình nhỏ của mình.

Nhớ quê hương, nơi có những người thân yêu, cha mẹ, anh chị em, người mình thương nhớ. Ở nhà đều là những người mang tình cảm trong tim ta, đi đâu ta cũng luôn ghi nhớ.

Xa xứ, thấm đẫm nỗi nhớkhi nhìn thấy hình ảnh làng quê trên sóng truyền hình ở nơi xa này, tôi lại ước được một lần nữa được thơm chút kẹo dẻo, thơm nồng của hạt . Em gạo ngày nào từ trường về nhà ngày nào cũng bị ngạt mũi hình như quen quá.

Yêu những đêm trăng tròn soi đường

Tiếng chày giã gạo

Ngôi làng mặt trăng tuyệt đẹp, tuyệt vời

Khúc hát thay lời tình quê ngọt ngào

Dù xa nhưng nhớ ngày trong nôi

Nghe tình quê hương gọi mãi

Hôm nay nhớ nhà nhớ cái cảm giác ngồi bên dãy nhà êm ấm mỗi khi đông về. Có lẽ ngày ấy còn nghèo nên mỗi nhà một luống khoai, ngô đầy rẫy.

Mùi hương quê hương bây giờ còn vương vấn trong nỗi nhớ. Tôi thấy nó trên những chiếc xe kéo với những chậu ngô khoai nướng đỏ rực bên phía Hà Nội. Hà Nội đẹp quá, thanh lịch quá, nhưng điều làm nên sự khác biệt của Hà Nội chính là mùi vỉa hè quê tôi.

Hôm nay, khi cơn gió đầu đông se lạnh vừa mới về làm lòng tôi bồi hồi nhớ quê. Tôi nhớ ngày cùng mẹ tắm nắng đầu đông với bao tải ‘Phân chuồng’ bón ruộng. Nó khiến tôi phát điên lên với gánh nặng đè lên đôi vai gầy guộc của mình. Vì một lý do nào đó, tôi đã mệt mỏi vào thời điểm đó nhưng dù sao cũng rất thích.

Ôi, tôi muốn được ăn đôi chân gà này khi có khách. Tôi thích ngồi trên chiếc ghế cao nhất với các cụ, thích nhấm nháp thứ rượu cay mà bố vẫn khen, xuýt xoa, rượu khi tôi phong độ.

Xa nhà, ta càng trân trọng những giây phút được gần gia đình trong những ngày ngắn ngủi “vượt cạn” về quê. Mỗi người chúng ta đều cảm nhận rõ hơn những khó khăn, tình yêu thương, sự quan tâm của cha mẹ… Con càng tủi thân hơn khi nhìn thấy mái tóc bạc trên đầu cha, càng buồn hơn khi nhìn thấy nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ …

Để lại ngọn gió lạ của trời

Ta vẫn nhớ non sông, sông chung một mái nhà

Đất quá nhỏ và hẹp

Nhà là một góc hoài cổ tuyệt vời.

Tôi yêu Tổ quốc vì đó là nơi tôi sinh ra và lớn lên, là nơi gắn bó với tôi suốt đời, là nơi chất chứa biết bao miền ký ức. Chính vì vậy khi đi xa người ta thường nhớ quê hương da diết. Vì nhớ Quê Hương là nhớ những gì thân thương nhất.

Hai tiếng quê hương sao mà đắt giá, tuyệt vời đến thế. Thương những mái ngói xưa rêu xanh, những bếp tranh nghèo mỗi chiều khói lam chiều. Rồi thời gian lặng lẽ trôi qua. Quê hương như dòng máu ấm áp thấm sâu vào huyết quản, mang hơi thở của tình cảm và sức sống, quê hương là nơi ta lớn lên.

Nhà là tổ ấm, là nơi chứa đựng những kỉ niệm, là nơi trú ngụ của những người thân yêu nhất của chúng ta. Quê hương là cội nguồn, là cội nguồn của mỗi cá nhân. Nếu bạn có thể có một gốc rễ, bạn sẽ trở thành một người. Bởi vậy, nỗi nhớ quê hương là trên hết, là cung bậc khó quên trong mỗi cá nhân.

Quê hương không chỉ là những điều tốt đẹp. Quê hương có thể là nơi cất giữ những kỉ niệm nhỏ bé nhưng thân thương. Quê hương đôi khi không chứa đựng cả những khó khăn của quá khứ. Tuy nhiên, dù thế nào đi chăng nữa, quê hương thực chất vẫn là nơi khắc khoải nhất trong mỗi con người cụ thể.

Kết luận: Quả thật, thế giới bao la, rộng lớn, bất cứ nơi nào chúng ta sẽ chọn làm điểm nghỉ dưỡng. Tuy nhiên, trong trái tim của mỗi chúng ta, dù có đi bao xa, đi bao nhiêu nơi, chỉ có một nơi duy nhất gọi là nhà – đó là nơi ta sinh ra, nơi lưu giữ những kỉ niệm tuổi thơ. Nhà là nơi duy nhất mà dù đi đến đâu, chúng ta cũng sẽ chọn quay về.