Những câu chuyện về biển chất chứa tâm trạng con người – 1000Status

Khi buồn, tâm trạng hỗn loạn, rối bời thì đi biển là một điều tốt mà tôi chọn cho mình lúc này. Nhưng nếu bạn đang ở trong một tâm trạng bình lặng, yên bình, thoải mái và đi ra biển, đó là điều nguy hiểm của điều xấu. Lúc đó, có thể tôi sẽ bị đại dương nhấn chìm trong vô số ý niệm cố buông bỏ, để rồi dằn vặt bởi hàng ngàn hồi ức, hoài niệm chợt dạt vào theo sóng, đánh bật thực tại. nhấn mạnh sự an ủi, nhuộm cho nó một sắc thái mà không nghệ sĩ nào có thể phác họa được đó là sắc thái gì. Biển với tôi chỉ đẹp khi tôi ở một mình, hay nếu một ngày nào đó, có ai đó cùng tôi nắm tay nhìn ra biển, thì biển với tôi cũng có thể đẹp bằng, nhưng không choáng ngợp bằng biển. cô đơn như tôi đang cảm thấy bây giờ.

Có thể nói sóng biển là nơi giúp con người thư giãn nhất, tiếng sóng vỗ rì rào cùng tiếng gió rì rào bên tai sẽ giúp bạn có được quen với nó. đi đến chỗ bế tắc do cô đơn và tâm trạng không vui đã reo lên cho bạn.

Có lẽ do tôi thuộc tuýp người lãng mạn nên mỗi khi không vui, tôi thường ra biển một mình. Vì em chỉ thích nắng, thích gió, thích tiếng sóng vỗ rì rào, thích những bờ biển dài cát trắng… và em cần được hòa mình vào biển, vui cùng sóng, bỏ qua mọi muộn phiền, xô bồ của cuộc sống. . trú ngụ. Ước gì một lần nữa được trở lại với biển……Tôi có thể viết lên cát để sóng xóa đi bao nỗi buồn…….

Thật lạ!

Hầu hết mọi người tìm đến biển khi lòng họ buồn hoặc bất ổn. Va tôi cung vậy! Tôi vẫn đi ra biển một mình, và tôi thích cảm giác một mình trước cửa đại dương. Biển cho tôi bình yên mỗi khi con sóng nhỏ ôm ấp, biển gầm giận mỗi khi tôi không chịu quay về! Đứng trước biển, tôi chợt nhận ra mình không còn nhiều ưu phiền  

 Gió lang thang đuổi sóng vào bờ

Trong đêm sâu tiếng sóng vỗ rì rào

Biển đêm nay thổn thức

Nhưng tràn, tràn mãi.

Mây vô tư lang thang cùng các vì sao

Vầng trăng e ấp sau màn sương mờ ảo

Bên biển đêm em gửi hồn theo gió mây

Ngắm trăng sao nhớ em.

Nhớ em hoài, nỗi nhớ dâng tràn

Em ở trong tim anh, sao em đẹp thế

Bên biển đêm nghe tình như nước triều dâng

Tiếng tim tôi át tiếng sóng biển.

Thức dậy giữa đêm

Ngắm ánh trăng níu bóng thời gian

Nhìn sóng xô bờ

Kéo hạt cát theo miếng bọt biển

Thầm thì ………….thì thầm …………, tiếng đàn hòa cùng tiếng sóng biển. Có một cá nhân và một cá nhân, tâm trạng và tâm trạng đang lắng nghe. Bản nhạc của sóng. Có một người ngồi thẫn thờ, cố gắng ngoài biển xa lúc nửa đêm. Đôi mắt u sầu chất chứa những nỗi niềm không biết bày tỏ cùng ai. Có một cá nhân ngồi lặng lẽ, đóng cửa sổ của những suy nghĩ. tâm hồn, lắng lại và lắng nghe tiếng nhạc của bản nhạc, dù sao vẫn là bản nhạc đó, vẫn là cảm giác khó tả, không thể nói thành lời, không thể quản lý….. và đêm nay..không ngủ.Gió thổi tung mái tóc rung rinh cùng giọt nước mắt sầu, tiếng nhạc vang dội đưa nước mắt vào lòng…………………… ……………….

Đêm sẽ qua giữa lòng biển , tiếng nhạc sẽ theo gió bay xa . Buổi sáng sẽ thức dậy một lần nữa. Cơn bão đã đi qua…… 

Nhắm mắt lại Tôi nghe tiếng gió thổi bên tai, lòng nặng trĩu vì lòng biết trăn trở. Biển đêm nay không gào thét. Giờ chỉ còn 1 bóng đen, 1 màu đen. trong nỗi buồn phương xa.

Đứng trước cửa biển, dõi mắt về miền vô định ấy.. Từng con sóng cứ rì rào.. Lòng tôi bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm không nên nhớ. ….

<3 ….Biết khi nào bình minh xua tan giông bão…………..Hay sẽ là đêm dài vô tận…………Biển vẫn gào bản tình ca…………..Nước mắt……………Chỉ một màu đen…………Cùng đường…………!

Sàn cố định không chỉ có màu hồng

Mây buồn lặng lẽ trời trong

Vầng trăng nối liền vua tình mộng

Gió hòa mây thù hận

Biển gọi tên tôi gợn sóng

Mệt mỏi sẵn sàng trên bờ cát

<3

Cách xa ngàn dặm, người có thấy không

Một bên là biển, một bên là bạn

Tôi đi dạo trên bãi cát yên bình

Thể xác theo gió, hồn theo giấc mơ

Sóng biển đánh tôi bằng sóng của bạn

Tôi chưa bao giờ đến bãi biển

Tưởng biển xanh, biển xanh lặng

Tôi chưa bao giờ yêu

Nghĩ rằng tình yêu là ảo ảnh

Hôm nay tôi đi biển

Biển có sóng to gió lớn

Hôm nay tôi đã yêu

Yêu là đau – đắng

…Gió to không sóng không biển

Không cay đắng, không yêu thương… 

Biển có thể che lấp nỗi buồn

Nhưng sóng làm sao giấu được lòng tôi

Em như cánh buồm căng gió

Bạn làm gì để che đậy cảm xúc của mình?

Ngay cả khi biển chiều tím hoang vu

Cơn bão thời gian trút xuống bầu trời

Trong biển khát có trăm con sóng

Vẫn vỗ về tôi ngày đêm…  

     

Đứng trước biển lặng muôn khúc

Tôi không dám một mình với nỗi nhớ

Sợ đại dương nuối tiếc mối tình dang dở

Rồi có em bé thất tình xuống biển làm thơ

 Đứng trước biển……tôi chợt nhận ra một điều….. 

Đừng bao giờ cố gắng hỏi một người…… 

Xem anh ấy có yêu mình không?!

…Bởi vì… 

Nếu bạn háo hức với tôi. . . . . mọi người sẽ tự giao tiếp với nhau… 

Tình yêu không gượng ép hay gượng ép….

Đôi khi… nỗi đau bắt đầu từ câu hỏi ngớ ngẩn đó….. 

Biển vẫn thế, không bao giờ hết trong xanh và sóng nước. Biển lúc nào cũng là một thứ xa vời dù sâu thẳm, bao la. Và chúng ta để cho dòng cảm xúc tìm lại được phương pháp của chúng trong chiều sâu… với dấu vết của những ý tưởng không chính xác và với dòng cảm xúc mênh mông, vô tận. Có lẽ vậy… 

<3 đến vô cùng. Nỗi buồn ấy, dù đến từ đâu, cũng mong sẽ bị sóng gió cuốn đi, hòa cùng vị mặn của biển, biến mất không tăm tích.