Đời cũng vậy, ngày ngày em ra đi và mãi không chịu về với ta. Đó là phần ngọn của câu, một khi nó được nghe, nó sẽ vọng vào câu trước, nhưng sẽ không lặp lại. Đời vẫn có lẽ là bản nhạc tình lãng mạn nhất. Và hàng ngày ta vẫn phải hát để lời ca dao động trái tim của những người quanh ta.
Nỗi buồn là những khoảnh khắc, những âm trầm trong bài hát gọi tên “sắc màu” của cuộc sống. Dường như sau những bất hạnh lại đến một hay nhiều niềm vui mà không ai biết trước được. Sống ở đời là: vui có, buồn có. Không ai dám nói mình sẽ mãi hạnh phúc, cô nương sẽ mãi day dứt. Giống như một sợi dây vô hình giữa mọi người.
Nhưng cuộc đời là một bản nhạc, có những lúc bạn phải vui tươi để thưởng thức nó, nhưng cũng có những lúc bạn nên buồn một chút, như âm trầm trong bản nhạc a người cô đơn chọn lắng nghe bất cứ khi nào bạn đau lòng hoặc chán nản…
Âm nhạc cuộc đời luôn nằm trong lòng bàn tay, trong sâu thẳm trái tim và trường tồn suốt cuộc đời. Đôi khi nó ẩn mình trong một bó hoa mới nở, ta muốn thật sự để ý đến màu sắc, cảm nhận mùi hương mới thấy hết vẻ đẹp của nó.
Những ngày buồn để ta biết giá trị của những ngày vui và thử nghĩ xa hơn một chút, chẳng phải cuộc đời ai cũng giống như những cảm xúc trong ta hay sao? Đôi khi nó yên bình và tĩnh lặng, đôi khi nó đầy thử thách và gian khổ. Đó là những bản nhạc làm nên giai điệu của cuộc đời, và lẽ tự nhiên, không có bài nào giống bài nào vì kết cục của cuộc đời mỗi người là khác nhau.
Một bài hát có thể vui hay buồn, nhanh hay chậm là do người viết ra nó, nhưng có lẽ không ai muốn âm nhạc của mình kéo dài bất tận mà không có cao trào hay điệp khúc. toàn bộ đường đua. Đối mặt với những nốt trầm trong bản nhạc cần có bản lĩnh và nghị lực thì chúng ta mới có những giây phút thăng hoa cho những nốt cao tiếp theo.
Cuộc sống giống như một bản nhạc có lúc thăng lúc trầm..
<3
Cuộc sống giống như một bản nhạc có nốt cao và nốt trầm.. ♪
Cuộc sống giống như một bản giao hưởng với sự liên kết cá nhân của những nốt cao và nốt trầm cũng như những mảnh đời của chính nó
Tình yêu đích thực là một bản nhạc không lời, có đoạn đau đớn, kinh niên, có đoạn mạnh, tiết tấu nhanh, có đoạn nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng cũng có những đoạn đau đớn, ám ảnh sự xuất hiện của sự chia ly và mất mát.
Không phải tình yêu thực sự là một bài hát phải không? Anh là đàn, em sẽ là nốt nhạc, sẽ có thất vọng, bi thương hay hạnh phúc, ngọt ngào, dù sao cũng đã định là sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Là lữ khách trong đời, tôi cứ hát những bản tình ca, tự do nhảy múa theo điệu nhạc, không ngần ngại, không hổ thẹn và không dừng bước.
Cũng có những ngày trở gió, tiếng nhạc không thể ngân lên những giai điệu kẹo ngọt, thêm vào đó là những ngày mưa, tình yêu sẽ bị át đi. Bởi vì có nhịp điệu nên tình yêu phải không? Giống như việc chúng ta thường mất kiểm soát nhịp tim của mình như thế nào.
Đâu đó một khi ta hát khúc nhạc tình của đời mình, ta nên khóc và trải lòng. Nhưng như vậy làm thế nào? Trái tim của chính tôi không thể lừa dối tôi, những người vui vẻ đôi khi nên bất hạnh, nhưng họ sẽ không bị đánh bại bởi nỗi buồn đó!
<3 khi đó bàn tay nắm chặt, nhưng sau khi cạn kiệt, chúng ta sẽ phải buông.
Tôi thích các bài hát, nhưng tôi không lường trước được sở thích của chúng tôi lại như vậy. Bởi vì nếu nó chỉ là một bản nhạc, có một kết thúc. Và ai cần tình yêu của họ được định sẵn để kết thúc như vậy? Nhưng, chuyện gì đến cũng phải đến, sao phải bận tâm đến một kết thúc chưa bắt đầu?
Khi chúng ta thấy cuộc đời mình như một bản nhạc vội vã, nó ngắn ngủi, có thăng trầm nhưng sẽ chạm vào trái tim bạn không ngừng. Vô tình chớp mắt tuổi trẻ đi qua, ta chợt thấy thời gian đến rồi đi như một cơn gió, một cơn mưa chiều sớm hay một lần mạnh dạn trải qua!
Chúng ta nên yêu nhau như thế, như một khúc nhạc cứ chơi mãi không ngừng, như một bản nhạc đi theo phím đàn dương cầm, âm trầm, âm bổng và cả tình yêu trong veo như nắng cuối thu, nhẹ nhàng và ấm áp. Chơi cho đến khi bạn không thể tiếp tục, chơi cho đến khi bạn kiệt sức và chơi cho đến khi bạn có thể không thể tiếp tục nữa thì dừng lại.
Kết luận: Đúng! Cuộc đời này đúng là như vậy, nhẹ nhàng trải dài suốt quãng đường, vang vọng mãi trong bảy nốt nhạc. Chân trời đẹp, có nắng có mưa, có cầu vồng; có gió bão thì sẽ có ngày bình yên; có sương mai, có bóng đêm, chỉ có ngày sau mới đến