Con người thật kỳ lạ, luôn tìm về quá khứ và nuối tiếc những điều đã trở thành cũ với ai đó. Đối với tôi, nó giống như mới hôm qua, và nó vẫn mang một phong cách đam mê, ấm áp hoặc thậm chí cay đắng đã được công nhận.
Người ta thường chỉ trân trọng, trân trọng người mới. Còn người cũ thì coi như hiện tại cũng được, không có cũng không sao. Thế nên khi chia tay, người cũ còn thương vẫn đau, vẫn buồn, dù day dứt.
Cho đến nay, tôi vẫn cho rằng, khái niệm “cũ” “mới” chỉ dành cho các vấn đề. Nhưng trải qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc, nếm trải bao nhiêu cô đơn, thấm bao nhiêu tủi hờn, ta nhận thấy con người có lúc mới, có lúc già.
Tôi thường tự trấn an mình bằng cách cố gắng cười thật tươi khi đi ngang qua người yêu cũ, để rồi khi bóng tối bao trùm, tôi lại trở về với bản chất thật của mình. vẫn còn tình cũ.
Người yêu cũ – như tia nắng ta muốn khi lò sưởi đã tắt, như tia nắng ta cần khi tuyết bắt đầu rơi. Vào thời điểm đó, thật đáng sợ khi nghe ai đó vô tình nhắc về người yêu cũ.
Cho đến một ngày lòng thảnh thơi, bình yên, bắt gặp “người cũ còn thương” nằm trên giá sách của quán cà phê nhỏ tôi thường lui tới, tôi lặng người đi. Thời gian rất dài. Còn thiệt hại hay không? Tôi không biết.
Có những nỗi nhớ không thể gọi tên khi nhớ người cũ nhưng vẫn còn yêu
Ai trong đời cũng sẽ trở thành người yêu cũ của ai đó, tất nhiên nói chung không phải cứ chia tay là nhớ về nhau với những day dứt, đau khổ. Ta nhớ về người cũ với nỗi nhớ da diết, với ánh mắt trân trọng vì chẳng kém gì người đó đã gắn bó với ta một thời.
Ở đâu đó trong cuộc đời này, chúng ta gặp nhau, bên nhau rồi chia tay vì đơn giản là chúng ta không thuộc về nhau. Nhưng cuối cùng, người yêu cũ cũng nhanh như một câu chuyện kể nhưng giờ chỉ còn một cái tên, nên chúng ta không phải buồn miên man như thế, là hết tình cảm hay vì một nguyên nhân nào khác mà họ chỉ cần rời đi.
Có những người chia tay là do duyên số, nhưng cũng có những mối tình nông nổi, chia tay rồi òa khóc, mọi chuyện đã ổn thỏa, không thể thay đổi được nữa. Đúng là trên đời ít lời, nhưng ít nhất một lần ta nhớ về người cũ với nỗi nhớ kẹo ngọt, một khi ta còn yêu thì nỗi nhớ cũng có thể vì thế mà nồng nàn hơn.
Nỗi nhớ người cũ với nhiều người về cơ bản là không tốt, nhưng với tôi, nhớ về người cũ chính là trân trọng chính mình trong quá khứ, đã từng có một chuyện tình đáng nhớ như vậy. Chỉ là người ta còn quan tâm để người ta nhớ thôi!
Chuyện cũ, suy cho cùng đã là một tự sự, một hồi ức hấp dẫn, trong giây phút ấy có tôi và họ, kẹo đắng cũng trao. Nếu tìm được cách đừng xao lãng, thì hãy cứ nhớ, nhớ thật nhiều, yêu thật nhiều rồi mạnh mẽ bước tiếp về hướng ngã rẽ ta đã đi, đã chọn từ khi rời xa ai đó. p>
Là người già, đã già, sao ta còn yêu. Không phải khi xa nhau rồi ta sẽ nhớ về nhau về những dằn vặt, đau đớn, tổn thương khi còn bên nhau, mà hãy thử một lần nhìn lại những điều ngọt ngào, hạnh phúc mà ta đã từng chia sẻ. ta đã từng trải qua, bởi thêm nữa, đó là người ta từng yêu thương, cùng ta đi nửa đoạn đường giữa bộn bề cuộc sống…
Mình chia tay có thể vì hết yêu, cũng có thể vì mục đích khác mà chúng ta không biết. Xa vắng, câm lặng, nước mắt chảy ngược vào tim, dẫu thương người nhưng không thể nói thành lời, để rồi nỗi đau hóa thành câm lặng.
Yêu người cũ, là do ta chưa học được cách quên, vẫn cố chấp yêu một người không yêu mình, dù biết là đau. p>
Tôi yêu người yêu cũ, nhưng tôi yêu điều đó hơn cả những kỷ niệm ngày bên nhau, đẹp đến mức đau lòng. Tình cảm mà chúng ta dành cho người yêu cũ là chạm vào cũng không đến, buông tay cũng không xong.
Ngày anh buông tay em. Anh không trách em một lời. Tôi cũng không xin lỗi vì chúng tôi đã không đưa ra bất kỳ sự đảm bảo nào với nhau. Em chỉ biết khóc, vì tình anh nhạt nhòa sau khi em còn yêu anh quá nhiều.
<3
Kết bài: Cũng hãy cố gắng mơ về một tương lai, cùng nhau trải qua những kỷ niệm khó quên. Tuy nhiên, đường đôi rơi vào một cá nhân kỳ lạ. Chính vì vậy tình yêu của chúng ta sau khi chia tay được mang cái tên thân thương người cũ còn yêu.