Những stt chơi vơi ngày ẩm ướt Có một nỗi nhớ trong anh – 1000Status

Mưa làm tôi nhớ nhiều hơn, nhớ những câu chuyện đã lâu không kể, những người đã lâu không gặp, những khoảnh khắc riêng tư chưa từng có. đã không được phát hiện trong một thời gian rất dài.

Anh đã hứa với em sẽ không nói nữa để chỉ còn nghe tiếng mưa rơi trong tim. Chắc hẳn cũng có những lúc bạn bất chợt gặp phải cảm giác bi thương như vậy phải không? Anh không như vậy, vì nỗi nhớ em lúc nào không hay trong anh đã không còn

Mưa hôm nay nghe có vẻ lạnh hơn hôm qua và có phần u ám hơn vài ngày trước.

Anh, lại ngồi bên cửa sổ ngắm mưa.

Lại một lần nữa ngồi thẫn thờ suy nghĩ về những ý tưởng tối nghĩa khác thường.

Giá như mưa cứ rơi mãi như thế này, để anh có thể ngồi đây bất tận và nghĩ về những điều ngẫu nhiên để thôi nghiêm túc về em một chút, để vơi đi một chút suy nghĩ.

Trời cứ mưa,mưa như một tháng mưa! Anh chỉ mong trời đừng mưa nữa, vì mưa anh nhớ em, nhớ nhiều lắm! Nhớ lắm!!

Không hiểu sao mỗi khi mưa rơi lại gợi cho người ta hàng tá nỗi buồn, hàng trăm kỷ niệm đẹp, biết bao suy nghĩ và muôn vàn kỷ niệm?

Có lẽ vì mưa lúc nào cũng se lạnh và cái cảm giác se lạnh đó khiến người ta cảm thấy cô đơn và ớn lạnh.

Bên ngoài trời đang mưa. Trời mưa hay buồn? Trước khi gặp em, anh ghét mưa. Sau khi yêu em, anh biết cách cảm nhận khi trời mưa, buồn và nhớ em da diết.

Mưa rơi rồi tạnh dần dù vẫn còn một vài giọt nhẹ bay trong gió chiều.

Mưa lúc nào cũng thế, cũng đọng lại trong anh từng nỗi nhớ chơi vơi và nhớ em nhất.

Tôi đi trong mưa, hạt mưa nhỏ thôi mà sao trời trắng xóa thế này? Cũng giống như nỗi nhớ của tôi, nhỏ thôi, tôi thực sự cảm thấy như không có gì! Nhưng giờ tôi mới thấy, tất cả cộng lại chắc bằng cả hồn tôi… 

Tôi thoáng nhìn mưa và nhớ bạn đến lạ.

Tôi cũng không hiểu nỗi nhớ của chính mình.

Có lẽ trong tâm hồn đa mang của mình, tôi ví em như cơn mưa bụi.

Lấp lánh ánh sáng, se lạnh nhưng nên thơ, phiêu lãng khắp nơi.

Bạn giống như cơn mưa mùa hè – không rực rỡ, không cầu kỳ nhưng cũng khá đáng ghét. Em đã từng ghét mưa đến mức không thể như anh. Và em cũng tin rằng sẽ không bao giờ có lúc em thích mưa mùa hạ và ngàn lần đừng ảo tưởng rằng em sẽ yêu anh. Nhưng tôi đã nhầm.

Mưa nghe tê tái, nghe se se lạnh cho những ai mong đợi.

Một chiều mưa lạnh em nhớ anh trong mưa.

Trời nắng nhớ em da diết

và nhớ lắm khi mưa cứ rơi như một nỗi buồn không tên giữa chiều vắng.

Mưa vẫn thế, chợt đến chợt đi, chẳng hẹn mà chẳng báo trước. Tôi vẫn thế, chợt buồn, chợt vui, lạ mà đa cảm. Đối với tôi, mọi cảm xúc đều có sẵn một cách vội vã, rồi nó cũng đi. Cô ơi, Hà Nội tạnh mưa rồi, cô cũng muốn bớt tủi thân. Đấy, có những ngày sóng gió như thế đấy.

Mưa rơi, người vội ra phố, về nơi người thương đã sẵn sàng. Còn tôi chỉ đơn giản ngồi đó, lặng nhìn những hạt mưa rơi, rồi những giọt nước mắt mặn chát lại một lần nữa rơi trong vô thức.

Bạn vẫn ở đó giống như cơn mưa lúc nào cũng vậy trong ngày hè. Có phải cố hữu là mọi người chỉ đơn giản cho rằng đó là bình thường và không bao giờ để ý? Khi đó người ta mới nhớ mưa và mong chờ những ngày nắng nóng.

Tiếng mưa ngoài hiên anh nhớ em nhớ giọng nói nụ cười của em. Giọng nói ấy, nụ cười ấy như tan trong mưa..nhỏ…giòn…đầy hạnh phúc.

Chúng tôi yêu nhau thật nhẹ nhàng. Yêu em, anh mới biết yêu mưa. Em không đáng yêu và ngọt ngào như anh mong đợi, nhưng có thể em sẽ luôn ở bên anh như cơn mưa.

Sau bao ngày cố quên, vậy mà chỉ một cơn mưa làm anh nhớ em da diết!!!

Mưa ơi em nhớ anh, vì đôi ta bên nhau trong những ngày mưa như thế…..

Tôi có thể ôm bạn lần nữa vào một ngày ẩm ướt không? Ôm lấy anh để anh biết rằng em cũng có nỗi nhớ giống anh lúc này, để anh biết rằng trái tim em vẫn nồng nhiệt, để anh thỏa nỗi nhớ bao ngày, được không?

Cùng nhau qua cơn mưa đông, rồi cơn mưa đầu hạ, trước khi đón cơn mưa đầu thu se lạnh, ta phải xa nhau.

Từng dòng người tản bộ trên phố, biết bao cặp tình nhân ôm nhau dưới mưa. Tôi một mình nửa đêm, tìm kiếm ký ức của ngày hôm đó. Ngoài kia, đôi tình nhân nắm tay nhau bước vội vã khắp phố, chợt nhớ em đến nghẹn ngào. Chỗ bạn giờ này đang mưa, bạn đã đi làm chưa?

Lấy lòng bàn tay lau giọt nước mắt lăn dài trên má, không biết mưa làm em tủi hay vì nỗi nhớ anh cứ ùa về…?

Bây giờ trời lại mưa, nghe như một bản nhạc buồn không lời. Đưa tay lên gạt giọt nước mắt lăn dài trên má, em tự hỏi mưa làm em tủi thân hay vì nỗi nhớ anh cứ ùa về…? Dù sao anh cũng nghĩ về em, như một người yêu cũ, để rồi đột nhiên, trên môi anh nở một nụ cười gượng gạo và đờ đẫn.

Kết bài: Mưa… đơn giản chỉ là mưa, nhưng với nhiều người, nó là biển kí ức, là kí ức không thể phai mờ, là cánh cửa để nhìn qua. một hình bóng.