Và rồi, biển không phải là bạn. Anh ấy nói với anh ấy rằng con thuyền đã ra khơi xa. Chiếc thuyền ngoài khơi kia, tôi không thể giữ nó, tôi cũng không muốn giữ nó. Đơn giản là đi biển tự nhiên nhớ em. Chắc là trên biển phải không?
Đối với tôi, đại dương chất chứa bao kỷ niệm nhưng cũng rất nhiều niềm đau. Nơi ta yêu cũng là nơi ta tìm thấy chính mình. Giờ đây, mỗi lần em về đây, biển vẫn hát, sóng vẫn rì rào, chỉ mình anh nuốt lệ vào lòng.
Biển là nơi ta từng hò hẹn, là nơi ta thề non hẹn biển, là nơi ta cùng nhau xây lâu đài tình yêu. Vậy mà chỉ một đợt sóng, mọi thứ dường như đã xóa sạch mọi thứ. Ta đã dừng lại, bao đau thương em ôm một mình, chỉ có biển vẫn vuốt ve vỗ về.
Tôi nói với bạn rằng đại dương rộng lớn tương tự như tình yêu của tôi dành cho bạn. Nhưng chưa kịp nói hết lời thì anh cũng đã bỏ tôi đi. Giờ chỉ còn anh và biển, lời còn đây đó, nhưng cố mãi cũng không tìm được bóng mình. Phải chăng em đã bỏ tôi và đại dương để đi về một nơi nào đó thật xa.
Đứng trước cửa biển, dõi theo khoảng không vô định ấy… Từng con sóng cứ rì rào… Lòng tôi chùng xuống, nhớ lại những hồi ức không nên có… p>
Hôm nay mình đi biển, biển nhiều sóng to gió lớn. Hôm nay tôi thực sự đã yêu rồi, tình yêu là đau đớn và cay đắng. Không có gió lớn, sóng lớn không phải là đại dương. Không nhiều cay đắng không phải là tình yêu.
Nhớ mùi biển, nhớ tiếng sóng, nhớ những lúc ngắm hoàng hôn trên biển và cả những đêm thức trắng chỉ để ngắm bình minh. Cảm giác hòa mình vào biển khiến tôi thấy mình thật nhỏ bé. Mọi ưu phiền sẽ qua đi.
Biển đẹp và êm đềm, biển lúc hoàng hôn còn êm đềm hơn nhiều! Ấy vậy mà không ngờ, yên lặng không còn, hoàng hôn cũng khuất bóng, cuộc rút lui thứ hai đang dang dở thì một nhóm quân phục đang chuẩn bị đốt lửa trại, cả một vùng bờ biển hoang sơ bỗng vang lên tiếng hò reo hai chữ “pháo đài tình yêu”!< /p>
“Ta về đây nghe sóngsóng hát hi vọng mà ngỡ như mơ…”, giai điệu nào sau ta yêu nhau? 7 ô nhịp của nhạc mi son, có thời gian để không lạc nhịp với những bản nhạc muôn màu của cuộc sống. Ngón chân tôi chạy trên cát biển, có tiếng nhạc nào kịp vang sau gót chân tôi.
Mỗi khi nghĩ về biển, về đôi lứa yêu nhau cùng sóng biển, tôi lại nhớ đến những câu bạn viết. Lần này về với biển, với tình yêu với một câu hát khác, buồn như tiếng thông reo giữa tiếng sóng gọi.
Có thể nói sóng biển là nơi giúp con người thả lỏng cơ thể nhất, tiếng sóng vỗ rì rào cùng tiếng gió rì rào bên tai sẽ giúp bạn quên. đi đến những bế tắc do cô đơn mang lại, cơn buồn bực đã reo lên trong tôi.
Đứng trước cửa biển, ghi dấu miền vô định ấy.. Từng con sóng lưu lại tiếng thì thầm.. Xót xa, nhớ lại những kỷ niệm lẽ ra không nên nhớ. ….
Đứng trước biển lặng muôn bài hát.
Tôi không dám một mình với nỗi nhớ.
Sợ biển tiếc mối tình dang dở
Rồi có một chàng trai thất tình xuống biển làm thơ.
Nếu tôi không thể trở lại biển.
Tôi không mơ mình là dòng sông.
Sóng vỗ bờ biển.
Ồn ào nhưng còn nhiều chỗ trống.
Sóng bạc đầu tiên từ đó phải không?
1000 năm qua biển xanh vẫn là bí ẩn?
Không, đại dương không chung thủy.
Dù sóng bạc vẫn tận hiến.
Anh vẫn biết tình em và biển.
Trong veo như gương và rất tha thiết.
Bạn đi giữa hai tình yêu tuyệt vời.
Tuổi xuân của tôi thêm rạo rực.
Biển biết giấu nỗi buồn.
Nhưng sóng làm sao che lấp được lòng tôi.
Em như cánh sầu trước gió.
Bạn làm gì để che giấu cảm xúc của mình?
Một mình đứng trước biển người ơi!
Nói gì với trăm con sóng
Bầu trời bao la và ngập tràn nỗi nhớ
Và tôi biết phương pháp làm cát trắng thông cảm.
Đứng một mình trước cửa đại dương, người anh em!
Trăm con sóng biết nói gì.
Bầu trời bao la và đầy nỗi nhớ.
Và tôi biết đường làm cho cát trắng thông cảm.
Biển rộng nhưng trống trải và rùng rợn.
Vô anh như biển không bờ.
Sóng lộn ngược rồi vỡ tan.
Bạn sẽ không còn thích tôi nữa.
Nghe trong biển sóng, hôm qua thu về
Bóng chiều một mình giọt mưa rơi
Sao biết đời như lá gầy giữa trời
Em vui sao ngày nắng hay tình như mây khói?
Kết luận: Biển vẫn thế, sau giận hờn, tủi hờn, sau những giông bão điên cuồng, nó lại trở về với biển bình yên. Nhưng biển cả của một thời đã mất không bao giờ có thể tìm lại được, bởi thời gian trôi qua, mọi thứ sẽ khác đi. Sóng dịu êm đâu còn là sóng hôm qua, biển ta bây giờ là biển một thời đã mất!