Nếu chọn một loài hoa tượng trưng cho tháng Tư ở Hà Nội, có lẽ hoa loa kèn là loài hoa xứng đáng nhất. Tháng Tư, những gánh hoa loa kèn rong ruổi trên phố phường Hà Nội, điểm xuyết những hàng hoa trắng muốt trên đại lộ. Sắc hoa dịu dàng, nhẹ nhàng làm cho lòng người vui tươi, thư thái và gọi về cái nắng đầu hè ngọt ngào.
Hà Nội ngày nay trong trẻo và đáng yêu vô cùng. Ánh nắng xuyên qua tán lá điểm tô những đốm vàng ấm áp trên mặt đất, từng xe hoa thong thả, chậm rãi tỏa hương thơm khắp phố phường, hay đợi người mua bên bóng cây xanh mát.
Tháng tư lại về, lòng se se lạnh khi nhớ về những kỷ niệm xưa. Có những vấn đề tưởng chừng như đã bị lãng quên nhưng về lâu dài, đến một lúc nào đó, nó lại thức tỉnh và khiến người ta thổn thức không kìm được. Bao nhiêu mùa hoa đi đi về lại là bao mùa nhớ, nhớ thương thoáng hiện ra đi dù chỉ một thoáng, nhớ đến đau lòng và càng cố quên lại càng nhớ thêm.
Người ta từng khuyên tôi, yêu ai là bỏ qua tình cũ. Nhưng nếu, em có thể tìm được một người đàn ông hoàn toàn giống như tình yêu mà em thực sự dành cho anh, thì điều đó có thể khác. Em không cần nhớ anh nữa khi có người ở bên em phải không anh? Làm sao anh có thể sau khi đã làm việc mệt mỏi để không còn em nữa, nhưng mùa hoa loa kèn lại về, tháng Tư gợi cho anh biết bao kỉ niệm bên em.
Giá như, mỗi năm trôi qua, hoa loa kèn không nởgiá như, em không thấy những cánh hoa ấy trên phố, không thấy những gánh hàng rong, không thấy một chàng trai Nếu ai đó dừng lại giữa đường chỉ để mua cho người yêu của mình một bó hoa loa kèn, mọi chuyện có thể hoàn toàn khác. Anh nhớ em vô tận, nhớ em vô tận khi hương hoa loa kèn phảng phất. Anh nhớ em khi chỉ thấy một khóm hoa đâu đó. Tình yêu của chúng ta thật sâu đậm…
Ngày ấy, anh tặng em hoa loa kèn. Tôi thích hoa loa kèn vì nó thanh khiết, thơm ngát và mong manh như chính tâm hồn tôi vậy. Anh mong đợi từ em một tình yêu nhẹ nhàng, anh cần em trong đời sau khi anh thực sự cảm thấy mệt mỏi và muốn dừng lại. Anh đi đâu cũng chọn cho em một bó, cắm cho đẹp. Anh ấy nói, trong tương lai, mỗi khi chúng ta liếc nhìn hoa loa kèn, dù có cách xa nhau bao nhiêu, chúng ta sẽ luôn nhớ về nhau và không thể bỏ qua nhau vì đó là một bông hoa. mùa hàng năm.
Anh nhớ em, nhớ em trong từng giấc ngủ. 4 năm tôi không thể lơ là hình bóng người đàn ông ấy. Vì cứ mỗi khi em suýt quên thì màu hoa loa kèn lại hiện về, lại làm em nhớ đến dáng vẻ anh khi dừng lại mua hoa, nhớ mỗi khi em cười rạng rỡ ra cửa chỉ để tặng anh bó hoa loa kèn trắng. Ai cần sống trọn kiếp đắm chìm trong hồi ức, ai muốn làm mình sầu não, hành hạ bản thân để làm tổn thương em? Chỉ là không thể quên…
Chà, chúng ta hãy ra đi trong yên bình mọi chuyện. Hi vọng đây sẽ là mùa hoa loa kèn cuối cùng anh nhớ em. Trong những mùa sau, tôi sẽ nhớ một người đàn ông khác…
Tháng Tư, em có nhớ anh không?
Góc phố cũ hoa loa kèn vẫn nở
Em vẫn thế, trong sáng và nhỏ bé
Vẫn ngốc nghếch như ngày xưa anh yêu em.
Tháng tư về rồi em có nhớ anh không?
Con đường ấy, nắng đầu hè đang tắt dần
Nắm tay em một cách phù phiếm, ôm chặt lấy anh
Vẫn ngốc nghếch như thuở mới yêu.
Tháng tư về ta nhớ nhau
Để hoa loa kèn đừng vội nở
Mặt trời đừng vội khoe
Nhớ suốt đời chứ không đơn giản là tháng Tư.
Tháng 4. Cơn mưa ào ạt đủ làm lòng tôi chùng xuống. Khẽ đưa tay hứng lấy những hạt mưa, bất giác tôi thở dài khi nặng lòng về những điều đã cũ. Tháng tư năm ấy, ngày chúng tôi quen nhau, với những câu chuyện tưởng như bất tận, những cuộc điện thoại đường dài thâu đêm, lần nào cúp máy cũng đã quá nửa đêm. Hai người cứ để nhau ôm trước, chẳng ai nhịn trước, rồi câu chuyện kéo dài thêm một hồi… Ngày hôm ấy, cơn mưa vô tình gắn liền với những buổi hẹn hò của chúng tôi, đến nỗi anh nói sẽ rất lạ nếu hai người họ đã đi cùng nhau trong mưa.
Tháng 4. Tháng đảm bảo. Tháng tư với những con đường quanh co sẵn sàng, với những cơn mưa lồng lộng hồi ức. Tháng tư, những cơn gió ngụy trang cả trong nỗi nhớ. Thật khác thường, tháng Tư về thấy bao nhà mở cửa đón nắng… Người như tôi, đợi chờ…
Tôi luôn có một tình yêu và hy vọng, một niềm tin phi thường. Đó là lý do tại sao tôi luôn sẵn sàng, sẵn sàng cho một điều kỳ diệu sẽ đến. Nhưng tôi đã đủ lớn để hiểu, phép màu chỉ có trong cổ tích. Và những lúc nhìn chiều tan vào chân trời tím, sẵn sàng và chờ đợi, tôi cũng nhận ra rằng mình đã sẵn sàng cho một người không bao giờ đến được nữa. Tháng Tư của tôi đã khóc. Tôi biết.
Kết bài: Tháng tư, những ngày tháng tư đầy gió, gió như hát một bản nhạc tình làm tim tôi xao xuyến. Tháng 4, hoa loa kèn bắt đầu đua nhau khoe sắc một góc trời Hà Nội. Và vào tháng Tư, nơi đó cũng có thể tràn ngập hoa anh đào. Em ơi, anh biết, dù đã là của nhau, ta sẽ chẳng bao giờ thuộc về nhau, vì cuộc sống bộn bề, vì em không cho phép mình và vì khi một trái tim không còn là của mình, thì dù có níu kéo cũng trở nên vô ích. Thôi thì để tháng tư hóa nỗi nhớ.