Không hiểu sao tôi lại thích chữ “yêu” hơn chữ “yêu”.
Nếu từ “yêu” nghe nồng nàn và đau đớn thì từ “yêu” nghe khép kín hơn, nhưng có gì đó kiên nhẫn, có gì đó quan sát, có gì đó lặng lẽ mà dai dẳng
Khi thích một ai đó, không phải lúc nào cảm xúc cũng “cháy bỏng” như khi yêu. Đó là một cảm giác yên bình, ổn định nhưng sâu sắc. Bạn sẽ khó bị tổn thương nếu so sánh với việc yêu một ai đó, nhưng những vết thương sẽ khiến bạn đau đớn và dày vò hơn rất nhiều.
Khi bạn yêu một ai đó, cảm giác say đắm lúc nào cũng nhắc nhở bạn phải lo lắng và quan tâm đến người ấy. Nhưng khi yêu một ai đó, cảm giác nhẹ nhàng và êm đềm đôi khi khiến bạn không để ý rằng mình đã quan tâm đến người ấy nhiều như thế nào.
Tôi từng nói rằng tôi không thích các mối quan hệ học trò, vì kết quả cuối cùng của điều tôi đang tìm kiếm là tuổi thọ. Tôi hy vọng tôi có thể có một câu chuyện tình yêu giống như bố mẹ tôi, họ là tình yêu đầu tiên và cũng là tình yêu cuối cùng của nhau. Họ gắn bó với nhau không chỉ vì chữ “Yêu” mà còn vì chữ “Yêu”, bằng tình yêu thương cùng nhau vượt qua khó khăn, bằng sự quan tâm chăm sóc nhau thật chu đáo…
Mặc dù khi yêu một ai đó, cảm giác sẽ không mãnh liệt, không mãnh liệt như khi yêu. Nhưng chính sự yên bình đó lại giữ được tình yêu của bạn bền lâu. Ngay cả khi bạn chia tay, bạn vẫn sẽ có cảm xúc với người đó. Người đó có một nỗi ám ảnh to lớn với cuộc sống của bạn khiến bạn trở nên khác biệt.
Có người nói chữ “Yêu” lớn hơn chữ “Yêu” là có yêu thì nhất định có yêu, yêu chưa chắc đã yêu. Nhưng cũng có người cho rằng chữ “Yêu” nặng hơn chữ thương bởi khi yêu thì có thể dứt, còn nếu đã yêu thì dằn vặt cả đời. …
Bạn có biết, tình yêu là mù quáng, thần tượng hóa mặt trái, còn tình yêu là nhìn ra những điểm chưa tốt của đối phương để hy vọng và giúp họ thay đổi. Yêu là ghen tuông, là cảm xúc của hiện tại, và yêu là những khoảng lặng đến đau lòng khi thấy người khác đi bên người khác.
Khi yêu thì chỉ nghĩ đến mình, khi yêu thì đặt đối phương lên trên hết, khi yêu thì trái tim chiếm quyền kiểm soát đối với người ấy, và khi yêu thì con tim của bạn sẽ chi phối. nguyên nhân sẽ xóa đường dẫn. Trái tim. Ở đời, ai chẳng cần được yêu, được thích, nhưng ai cần lúc nào cũng thành sự thật…
Yêu là khi nhìn nhau say đắm, nhìn nhau mà không mất hứng, dù ở bên nhau vẫn nhớ nhung.
Tôi vẫn yêu…
Khi che chở cho nhau trong cơn mưa tầm tã, khi ôm nhau sưởi ấm trong sương giá lạnh.
Thấy người đó buồn, mình cũng buồn
Khi chúng ta luôn muốn người đó mỉm cười và hài lòng, chúng ta nên đón nhận mọi bất hạnh của mình. Vì nếu anh ấy không thoải mái, chúng ta sẽ không vui hơn.
Thấy người đó làm việc mệt nhọc, tôi thấy tủi thân lắm.
“Những lời yêu thương có thể nhiều lúc được nói với nhiều người, thậm chí những lời yêu thương đôi khi cũng không thực lắm. Nhưng tình yêu chỉ nên trao cho những người thực sự xứng đáng, bởi khi chỉ yêu một người thôi, bạn cũng như cả cuộc đời.
Chỉ cần ngồi cạnh nhau, chỉ cần bước vào phòng là bắt gặp lưng người ta, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là người ta nói: “Mọi chuyện vẫn ổn!”. Tôi yêu một người chỉ muốn điều đó nên anh ấy luôn cho tôi cảm giác bình yên trọn vẹn.
Tình yêu là cố chấp, là bướng bỉnh, là bằng mọi giá phải có được nó, bằng không có tổn thương cũng không sao. Tình yêu là sự kiên định, biết buông bỏ khi nào và mong muốn mỗi người nhận được những gì xứng đáng nhất. Vì vậy, nếu tôi thực sự thích một ai đó, tôi sẽ nói với họ, tôi cũng hy vọng rằng người ta sẽ thành thật đáp lại tôi, dù sao, một lời từ chối không đau bằng một hy vọng hão huyền…
Tại sao cùng một nghĩa, nghĩa là “yêu” mà không phải là “yêu” luôn được đặt sau “nhớ” để tạo thành “thiếu tình”. Có phải vì trong một chữ “yêu” chứa đựng biết bao nỗi nhớ. Chữ “yêu” thực ra không thể chia cắt. Những người vẫn hay than thở về “tình đơn phương” chẳng mấy khi nghe ai trách móc “tình đơn phương”.
Anh từng nói rằng, yêu và yêu là khờ dại, đến khi muốn lại mới biết mình khờ dại biết bao! Và hình như, một khi yêu ai, chúng ta trở thành những người rất bao dung… Ừ, tôi yêu…
Tôi yêu một người, yêu cách nói, cách cười, cách ngắt câu, nhả chữ khi nói. Câu chuyện đôi khi lặp đi lặp lại chỉ bấy nhiêu thôi. Yêu một cá nhân, chúng ta không bao giờ mệt mỏi lắng nghe nhau bằng tất cả các giác quan và trái tim của mình.
Ngày trước, nếu ai đó hỏi tôi có từng yêu không, tôi sẽ nói không, bây giờ thì tôi vẫn có, nhưng nếu được hỏi có yêu ai không, tôi sẽ không ngần ngại gật đầu. Tôi biết cũng có thể không có kết quả, nhưng thích nó, thích nó! Bản năng của tôi rất tốt nên người tôi yêu có yêu ai không, tôi tin mình sẽ biết!
Yêu hết mình một người mà bạn không chọn yêu. Tôi yêu một người theo cách không yêu để săn lùng tình yêu đôi lứa, không yêu để người khác yêu lại mình, không yêu để người ta thuộc về mình.
Kết luận: Tôi không biết mình còn có thể yêu ai đó bao lâu nữa. Chữ “yêu” dẫn tôi đi qua bao bỡ ngỡ, thất vọng, trách móc và chấp nhận. Tôi yêu một cá nhân, thậm chí là xấu xa, yếu đuối. Không có gì tồn tại mãi mãi, rồi cũng sẽ đến lúc nó phải lụi tàn. Nhưng chỉ thêm một ngày thôi, cũng đáng để “yêu nhau”.