“Tuổi trẻ giống như một cơn mưa rào, dù đã từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì vẫn cần phải đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa”. Bởi “ai cũng từng có một thời bồng bột, thời mà cả lớp con trai cùng thích một cô, trải qua những tháng ngày nghịch ngợm vô hại. Rồi tuổi trẻ lặng lẽ trôi qua…”. (Phim Người đàn bà mà chúng ta cùng đuổi theo)
“Tuổi trẻ là quãng thời gian sóng gió vì khi đó ta không biết câu trả lời là gì. Chúng ta không biết mình thực sự cần gì, ai thực sự yêu mình và mình thực sự yêu ai. Đó là lúc chúng ta đi khắp nơi để tìm giải pháp. Và rồi một khi chúng ta chợt biết câu trả lời, chúng ta đã đột ngột trưởng thành, trải qua những chia ly và chia ly thường…” (phim Reply 1997)
“Tuổi 18, chúng ta sẽ dễ yêu một ai đó và hay lo lắng về những điều vụn vặt. Ở tuổi 18, người lớn thường nói rằng chúng ta dễ cười trước những vấn đề dễ dàng. Vào những dịp này, chúng tôi thường thật thà và tận tụy hơn người lớn” (phim Reply 1997)
Tuổi trẻ, độ tuổi mà con người bắt đầu tập hợp từng chút một cần xây dựng cho mình những khát khao, hoài bão. Là khi tất cả không chỉ gói gọn trong những trang nhật ký, là một cái nắm tay đàng hoàng, là một tiếng hô: “Cố lên!” là những động lực không thể gọi tên!
Mười hai năm giữa một đời hồi ức.
Một ngày, bạn khao khát được đứng trong hành lang lớp học, nghe thấy giọng nói yếu ớt của giảng viên hướng dẫn bên trong, nghe thấy những âm thanh rì rầm của học sinh. thích gây ồn ào.
Dưới sân trường đầy nắng, các bạn vẫn làm việc, hoạt động mãi cho đến đỉnh của vòng tròn bất tận, mỉm cười và từng giọt mồ hôi, la hét, la hét. Những hình phạt mà bạn từng lo sợ năm ấy sẽ trở thành một hồi ức đẹp đẽ không thể nào quên trong suốt cuộc đời này giữa tuổi trẻ của bạn.
Có thể hay không, bạn sẽ vĩnh viễn ghi nhớ một giọng nói chắc chắn, vĩnh viễn ghi nhớ một nụ cười chắc chắn, vĩnh viễn ghi nhớ một người nào đó.
Chúng tôi của những năm tháng này, sống vô tư, vô lo, không đặt nặng những điều tốt đẹp. Buổi sáng thức dậy, bạn sẽ cân nhắc xem hôm nay ăn gì, ở trường sẽ tập thể làm bài chưa xong, ở trường sẽ ngủ gật, sẽ ăn vụng, sẽ cười đùa. Tôi thích giật tóc bạn thân, muốn trêu chọc bạn thân đắt giá của mình.
Ai trong chúng ta cũng đều trải qua những năm tháng tuổi trẻ đó. Đó là khoảng thời gian thực sự đáng yêu… Bởi vì chúng tôi còn non nớt, và điểm đó đều tỏa sáng. Chúng tôi không lo lắng gì vì chúng tôi không có gì để mất.. Và trái tim chúng tôi vẫn đập vì chúng tôi sẵn sàng có tất cả.
Tuổi trẻ ấy cũng giống như mặt trời ban ngày, sáng sớm và tắt khi hoàng hôn. Nhanh đến rồi cũng chóng tàn, để rồi khi ta nhận ra giá trị của những khoảnh khắc này, thanh xuân của ta chỉ để nhớ…
Thời gian mãi mãi là chuyến xe một chiều chỉ có đi mà không bao giờ quay lại. Mọi thứ đã kết thúc, mọi thứ bị bỏ rơi, mọi người mất mát vô tận nằm ở phía bên kia của đồng hồ, trở thành một thứ của quá khứ. Cho dù là do ngu xuẩn, cho dù là do bốc đồng, cho dù có như thế nào, vĩnh viễn không thể lấy lại những chuyện của quá khứ, cho dù bây giờ đã trưởng thành…
Kết thúc: Mười hai năm giữa một đời đầy hồi ức. Không phải trong một thời gian ngắn, không phải trong một thời gian dài. Nhưng mười hai năm này đã trở thành một ký ức mã vĩnh viễn mà bạn sẽ không bao giờ quên. Giữa những bối rối và mệt mỏi của sự trưởng thành, những hồi ức về 12 năm này nâng đỡ bạn và nhắc nhở bạn bước tiếp. Giữa những đố kị và hỗn loạn của cuộc sống, hồi ức của mười hai năm này nhắc nhở bạn rằng bạn đã từng vô hại và thuần khiết như thế nào…