St. 3 là thanh xuân khó quên – 1000Status

Cấp 3 có lẽ là khoảng thời gian khó quên nhất. Đó là một bài luận viết dài không ngừng, đó là một bài toán khó khóc, đó là một cậu bé dễ thương trong lớp tiếp theo, đó là một cuộc sống hàng ngày với ba yếu tố: nhà, trường học và gia sư. Thế nên mới có thứ gọi là thanh xuân, có thứ gọi là tốt nghiệp.

Kỳ thi đại học, nghe tiếng loa thông báo “Hết giờ, yêu cầu thí sinh dừng làm bài”, cảm giác 3 năm cấp 3 bỗng chốc trở thành hư vô chỉ trong tích tắc. khắc… 

Tôi chỉ muốn nói rằng tôi thực sự cảm thấy có lỗi với cậu bạn cùng bàn 12 tháng đó, bài tập về nhà của tôi là học lại từ cuốn sách bỏ túi của cậu ấy, tấm séc của tôi là bạn, cậu ấy đã lén chạy vào trí nhớ của tôi, tôi đã ngủ quên anh phải đổi giáo viên để đánh thức tôi dậy, mỗi khi tôi không vui anh lại an ủi, biến anh từ một học giả hay chỉ trích thành một kẻ nói nhiều lúc nào cũng phải nói với tôi, lấy một người không bao giờ được nhắc tên trong sổ đầu bài . Thật may mắn khi bạn không chỉ trích tôi, thật may mắn khi thanh xuân của tôi có thể gặp được bạn. Gặp người đặc biệt mà bạn nên gặp, chàng trai trẻ

Trường cấp 3 là những năm tháng ôm mối tình đơn phương với người bạn thân nhất, ba năm không nói nên vẫn giấu kín một bí mật. Hiện tại, anh đã có người yêu.

Vui nhất có lẽ là khi trời mưa, sân ướt, sân tự động nằm nghỉ, tự nhủ: “Mình không phải chạy qua sân”. p>

Ba năm ngồi với một em bé. Nó được gọi là: “Bạn cùng bàn”. Lúc đó chúng tôi cùng nhau làm việc, cùng nhau chép bài, cùng nhau nói đủ thứ chuyện nhỏ nhặt, kể cho anh nghe cũng lạ, thân với anh hơn cả bạn thân.

Thời gian đôi khi tàn nhẫn và khốc liệt đến mức khiến ta đau lòng. Chúng tôi đã cùng nhau cố gắng tạo ra càng nhiều hồi ức càng tốt. Tiếng cười có, nước mắt có nhiều. Tất cả những kỷ niệm chúng ta đã có với nhau, làm sao chúng ta quên được?

Chúng ta đã cùng nhau trải qua những tháng ngày chông gai nhất của tuổi thanh xuân. Tuổi của những bồng bột, rung động, của những cái tôi đang muốn trốn chạy và thể hiện mình, của những trái tim nồng nhiệt mới lần đầu rung động, chỉ biết cách yêu, yêu và hết mình, không cố gắng. có tính toán, không vụ lợi.

Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao mùa thi, những bài thi khó, những cuộc thi tập thể, cùng nhau thưởng mẹo, cùng khóc, cùng cười, cùng nhau. lớn lên và trưởng thành.

Tôi nhớ những buổi sáng mùa đông khi còn đi học, đứa nào cũng túm tụm trong chiếc áo ấm, hẹn nhau đi sớm để húp mì tôm chanh trong căng tin. Còn nhớ những ngày cuối năm lớp 11, thi hết môn, xin thầy cô đừng học, 39 đứa rủ nhau xem phim ma, hồi hộp và hét lên um.

 Nhớ những ngày học đại học đến tối mua bánh mì Yoyo rồi đèo nhau một chút, nạp năng lượng chuẩn bị cho buổi học tiếp theo…. Những nụ cười ấm áp của những người bạn cùng lớp, nhớ giọng nói của cô bạn lớp bên, nhớ những giọt nước mắt không kìm được trong ngày chia tay. Từng đường nét, từng vết son trên bộ đồng phục 3 tuổi sẽ là dấu vết đẹp nhất, trọn vẹn nhất của tất cả yêu thương.

Giờ này, trên những chuyến xe bủa vây trăm nẻo đường, trăm nghìn nỗi nhớ, lớp trưởng ra Hà Nội để sắp xếp cho những kế hoạch sắp tới thì người cuối cùng trở về. Đà Lạt cùng gia đình, dù là đứa trẻ nghịch ngợm hay trêu mình, cũng được lên xe trở lại thành phố giữa bộn bề giấy tờ, chuẩn bị cho một hành trình mới.

Mỗi chúng ta giờ đây đều phải theo đuổi đam mê của bản thân, hướng mình đến những vùng đất mới lạ, ồn ào và hào nhoáng. Sẽ có muôn vàn khó khăn, muôn vàn khó khăn, cạm bẫy tất yếu sẵn sàng làm ta gục ngã. Nhưng hãy luôn giữ trong mình ngọn lửa nhiệt huyết ban đầu, để khi vấp ngã, bạn có đủ can đảm đứng dậy và bắt đầu lại. Chúc bạn đủ “Đủ” – đủ bản lĩnh, đủ trí tuệ, đủ tự tin, đủ bản lĩnh, đủ quyết tâm, đủ đam mê,… và luôn tràn đầy may mắn và yêu thương.

Nhớ về nhau để không hối hận hay sống chậm lại, mà để luôn cao hơn mỗi ngày, để xứng đáng – vì nhau.

Chiều nay, đã lâu lắm rồi tôi mới cười nhiều như thế này. Sẽ vĩnh viễn ghi nhớ, những cái ôm êm ái ấm áp hiện tại, để mỗi khi mệt mỏi nhớ đến hơi ấm này, thêm vững tin. Chúng ta còn nợ nhau một lời hứa: thành công hay thất bại, hoa hồng hay chông gai ở tương lai, hãy sống, một cách hạnh phúc nhất.

Thành công không phải là chạy theo cái bóng của người khác. Thành công là làm những gì bạn thích, theo đuổi đam mê của bạn và sống một cuộc đời mãn nguyện.

Kết luận: Chúng ta có hẹn, vào một thời điểm không xa. Hi vọng chúng ta không thay đổi quá nhiều ở thời điểm hiện tại, hi vọng chúng ta vẫn sẽ nhìn thấy những nụ cười nồng nàn không tủi hờn như những ngày đầu gặp nhau. Mong cuộc đời đừng đẩy ta đi quá xa nhau, xa nhau từ thuở ban đầu. Nhưng tôi tin rằng, chừng nào trái tim chúng ta luôn hướng về nhau, thì trái tim chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, chúng ta chắc chắn sẽ ở lại – trong nhau!