St. Tháng 4 Những ngày mưa tháng 4, cảm xúc chầm chậm trôi theo cơn mưa lặng lẽ – 1000Status

Tháng tư dệt nên những yêu thương, những mong ước và chờ đợi… Bộn bề lắm nhưng khi hè về, lòng người sẽ bớt hiu quạnh.

Vào những ngày tháng 4 ẩm ướt, cảm xúc cứ chầm chậm trôi theo cơn mưa lặng lẽ. Mọi thứ đều yên tĩnh. Tôi im lặng. Tiếng nhạc vẫn ngân nga như thể đổi bản nhạc, khung cửa sẽ không còn nữa.

Cảm xúc giao mùa lúc nào cũng xao xuyến, cưỡng lại, như uống phải men say của đất trời. Mây trắng cao dần, đẩy chân trời xanh ra xa, dòng sông lững lờ trôi như ngủ quên trước tháng tư.

Ôi yêu khí hậu khoáng đạt mà hờ hững! Tôi dang tay ôm lấy cả đất, cả trời rồi lén nhét vào túi rồi cúi xuống nhặt những gì còn dang dở cho thêm vui.

những ngày mưa tháng tư, hoa đa trắng nằm lặng lẽ bên Hồ Tây phẳng lặng. Cả một màn nước trắng xóa, mông lung như dòng cảm xúc trong tôi. Hà Nội mưa, còn tôi, tôi hờn dỗi.

Tháng tư con phố bỗng chao đảo lạ thường. Có lẽ con đường chưa quen với một mùa yêu mới hay con phố đang đau lòng khi mùa xuân ùa về. Nâng niu những giọt nắng đầu mùa, tháng Tư thả mình trên muôn vàn tán lá, háo hức sẵn sàng cho một điều gì đó. Còn bạn, bạn có dự đoán điều gì khi tháng 4 về hay không?

Những ngày mưa tháng tư, ô cửa sổ bên cạnh vẫn văng vẳng bản nhạc cũ. Tôi giật mình hiểu ra, có muôn vàn vấn đề đã cũ, dù rõ ràng là phải xóa bỏ, thay đổi, chúng ta vẫn ngoan cố giữ nguyên. Chúng tôi giữ nó như một hành vi. Tôi nhớ bạn như một cách để bỏ qua.

những ngày mưa tháng 4 đường ướt, nền hồ ướt lạnh. Dòng người hối hả lướt qua nhau như vội vã, vội vã để tránh cơn mưa kéo dài ngày này qua ngày khác, vội vã để tránh đường phố ướt sũng vào mùa mưa. Anh và em, chẳng vì gì mà trải qua cuộc đời nhau, như mũi dao xuyên suốt tờ giấy phẳng. Tạm biệt.

Tháng Tư chạm vào từng mái nhà con đường hờ hững nghiêng mình đón nắng đầu hè hiếm có. Vô vàn tia nắng li ti chen chúc nhau nương mình trên tán lá, tranh thủ đợi hè về trong tiếng ve râm ran.

Những ngày tháng tư ẩm ướt, tôi từ bỏ thói quen uống cà phê mỗi tối. Tôi sợ sự lo lắng giật mình trong đêm. Em còn trẻ, tình yêu vẫn an nhiên bên ngực trái. Sao thổn thức cho những đêm ướt ngoài khung cửa sổ, sao thổn thức cho những người không đáng nhớ? Thời gian để tôi quên đi. Đã đến lúc tôi bỏ mặc người yêu cũ, và chỉ đơn giản là yêu thôi.

Tháng tư con đường nhỏ ngoằn ngoèo thay lá, mộng hoa chập chờn trong đời, em khẽ khép hờ mi, môi mấp máy chờ đợi.

Tháng tư tạm biệt cơn mưa phùn cuối xuân, phố thị bỗng khoác lên mình một màu áo tinh khôi mới. Và sau đó, bạn biết gì không? Tháng 4 gọi mùa hoa loa kèn trắng tinh khôi. Chút nắng nhẹ khẽ đậu bên cạnh bông hoa chưa tàn của cô gánh hàng hoa ven đường.

Những mùa mưa cũ đã qua, tình yêu đã hết, có thể em không còn nơi đây. Em nghiêng mình trong dòng đời muôn màu, như chút gì cô gái có đôi mắt trong veo, như nụ cười của một chiều ướt mưa bên góc Hồ Tây hư ảo. Mưa như một chất xúc tác kỳ lạ, lúc nào mưa cũng kéo người ta về quá khứ. Tháng tư, tháng của nỗi nhớ phải không?

Tháng 4 về, sự lo lắng in hằn trên khuôn mặt của những học sinh cuối cấp bởi họ cần phải định hướng cho tương lai. Một mùa thi nữa lại đến và biết bao đêm thao thức bên trang vở. Loay hoay mãi, anh cũng quyết tâm ghi cái tên “con đường tương lai” vào hồ sơ đang đợi mình.

những ngày mưa tháng tư, cảm xúc chầm chậm trôi theo cơn mưa lặng lẽ. Mọi thứ đều yên tĩnh. Tôi im lặng. Nhạc vẫn ngân nga như khi đổi bài thì khung cửa đó sẽ không tồn tại.

Kết bài: Tháng tư dệt nên những yêu thương, khắc khoải và chờ đợi… Vất vả lắm nhưng khi mùa hạ đến, lòng người sẽ bớt hiu quạnh hơn rất nhiều. Tháng 4 này bạn chờ đợi điều gì?