Hạnh phúc chắc chắn có, thất vọng có, hối tiếc có, nhưng có lẽ tôi thậm chí chưa bao giờ hối tiếc về một điều gì trong đời mình. Với tôi đó là điều đáng tự hào nhất mà tôi từng có. Có người hỏi tôi sự khác biệt giữa hối hận và hối tiếc là gì. Tôi không nói gì vì theo tôi, hai vấn đề này thường không giống nhau.
27 tuổi, tôi cho rằng mình thật nhỏ bé, nhưng cuộc đời thật rộng lớn và vô thường. Hôm nay bạn khỏe mạnh, nhưng ngày mai bạn có thể vội vã rời xa tôi. Chia ly là điều không ai trong chúng ta mong muốn, tuy nhiên nó vẫn phải xảy ra.
Tuổi 27 Mong em và anh đủ mạnh mẽ để đối mặt với sự chia ly và lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn anh và em. Hôm nay bạn rất giàu có, nhưng ngày mai bạn có thể mất đi mọi thứ, đó cũng là số phận. Có lẽ con người nên đi gần hết cuộc đời mới có được cảm nhận chính xác về cuộc đời mình.
27 tuổi bây giờ không còn trẻ lại để vô tư như những ngày 18 đầy nắng.
27 tuổi không yêu được thì yêu, không yêu như tuổi 20 cũng chẳng sao.
27 tuổi bây giờ không có ý nghĩ rằng mình có thể làm những gì mình muốn mà không phải đắn đo, đắn đo như những lúc bốc đồng.
Tuổi 27… Hạnh phúc! Ai cũng mong cầu, cả đời ta xoay quanh hai chữ này, nỗ lực và theo đuổi. Nhưng rồi tôi không thể làm gì sau khi tôi nhận ra nó không dành cho mình. Tôi không thể níu giữ niềm hạnh phúc của mình, nhưng chỉ có thể cắn chặt môi để biết rằng đó không phải là một giấc mơ.
27tuổi sau một tình yêu sâu nặng tan vỡ, sau niềm hạnh phúc tưởng như không bao giờ vơi bớt, rơi ngay xuống hố sâu, tưởng như không bao giờ trèo lên được nữa. 27 bây giờ, đủ để trải qua từng cơn mưa nắng của nửa đời người đã qua. Vậy là đã qua rồi cái thời yêu nhau say đắm, biết khóc mỗi khi người ta không làm theo ý mình.
Tuổi 27… Cảm giác đó về cơ bản là đau đớn. Từ giây phút đó, tôi bắt đầu hận bản thân mình, hận bản thân mình quá yếu đuối. Nhưng nếu không cố gắng đến giây phút cuối cùng đó, rất có thể tôi sẽ hối hận cả đời. Hối hận vì đã không cố gắng, đã không làm hết sức mình.
27 tuổi trong khi hầu hết các cộng sự của tôi đã kết hôn. Có những người yêu nhau 7-8 năm mới cưới, cũng có người yêu nhau chưa đầy 6 tháng và cũng có những cặp đôi chỉ sau 2, 3 lần gặp mặt đã kết hôn.
27 rồi thấy lòng sớm nhạt nhòa trước những lời yêu thương, để rồi những ngày đi làm về muộn, 27 nhìn những cặp đôi chở nhau trên phố mà nao lòng. thì thầm đột ngột “tại sao chúng ta?” Điều này thật lố bịch.”
27khi chiều buông xuống, nghe điệu Trịnh văng vẳng trong chiều, tôi thấy lòng mình rộn ràng tìm hoài niệm. Một làn khói thuốc thả vào không gian yên tĩnh, thắp một ngọn nến, ngồi nhìn ánh nến lung linh, lòng chợt bùi ngùi nghĩ về đời mình.
Tuổi 27… Cuộc sống cũng muôn màu. Tôi dán nhãn cho mình vì tôi chưa bao giờ đề cập đến việc nhìn thấy / tán tỉnh phụ nữ trước mặt các bạn cùng lớp. Một số cũng hỏi xem có vấn đề gì không, một số nói rằng nó quá cháy. Tôi chẳng cần giải thích hay úp mở điều gì, chỉ cười nhạt. Không sao để cố gắng cho một cái gì đó.
Tuổi 27.Một chút men say đưa người ta vào ngay giấc mơ, nơi có ngôi nhà nhỏ, có tiếng cô công chúa bé bỏng lắc cha bắt chuồn chuồn. Còn cô chủ đang cắt tỉa những con đường hoa trước nhà, xung quanh những chú chó đang nô đùa trong nắng. Nước mắt tôi trào ra, tôi bừng tỉnh và hàng hoa đã xa dần. Trở về với thực tại, tôi lại cô đơn.
Tuổi 27… Nếu bạn tiếp tục cố gắng, thì có lẽ cuộc đời không đau khổ. Thật buồn vì khi bạn bè ngồi lại với nhau không ai hỏi ước mơ của mình là gì, mình thực sự cần gì. Tôi chỉ để ý một vài câu rồi nói rằng bạn rất nguy hiểm và sau đó chỉ cho tôi một số cách tán tỉnh mà họ đã thành công. Tôi tiếp tục lắng nghe nhưng sau đó tôi không hiểu tại sao những thứ này lại có thể được sử dụng để lừa dối nhau.
27 giờ rồi vẫn một mình lang thang dưới trời mưa tầm tã, không ô, không áo mưa. Ước gì cơn mưa sẽ xóa đi những hồi ức anh để lại, như gột rửa hết những bùn nhơ trần gian đã bám lên anh trong một kiếp phù du.
Tuổi 27… Tôi vẫn thường ra ngoài một mình, đi xem phim, cuối tuần ăn những bữa cao lương mỹ vị, mặc cho những ánh mắt tròn xoe kinh ngạc và tò mò. Không có gì sai khi ở một mình. Tôi có thể bước đi mà không do dự hay giả định, hưởng lợi từ những vấn đề tôi thích nhưng theo cách tốt nhất của tôi.
Tuổi 27… Tôi vẫn có thể ngồi một mình trên ghế đá, thả hồn theo tiếng sóng, cùng lá rơi hay đơn giản là đọc một cuốn sách điện tử mà mình thích. thắng.
27 rồi, cầm điện thoại gọi về nhà, cầm máy khóc nức nở, muốn lao ngay về nhà, ôm con ngủ một giấc cho qua những ngày đã qua. Mà thôi, tóc mẹ đã bạc màu thời gian, áo cha bạc màu sương gió. Cố gắng đi tiếp cho đến đầu phố.
<3 cuối tuần. Nếu chờ đợi và hy vọng, tôi không biết liệu mình có thể làm được những điều tuyệt vời này hay không.