Tôi đã xem lại chuyện tình của chúng ta không biết bao nhiêu lần, tôi đã ân hận, uất hận với tất cả những gì đã xảy ra. Nhưng sau tất cả những sai lầm, tôi là người nợ anh nhiều tình cảm hay anh là người nợ tôi tình yêu đó, tôi không biết nữa.
Tôi yêu bạn nhưng bạn yêu cô ấy! hai người là duyên phận, ba người không lành, ai là người thứ ba trong đời tôi không cần biết, đơn giản tôi biết, người không có tình yêu thì phải là người thứ ba. Ta chẳng nợ nhau điều gì, tuổi trẻ ta đã lấy đi tất cả, giờ đây những tháng ngày tươi đẹp, hãy để nó trở thành chuyện cũ trong tấm gương hồi ức mà vốn dĩ nó thuộc về. sẽ phải ở nơi đó trong một thời gian dài…
<3 >
Một lời chúc để mọi điều nhỏ bé sẽ mãi mãi ngủ yên trong tim mà không cần thức giấc vì bất cứ điều gì. Cho đến một ngày tôi như lấy lại được cảm xúc của mình, đối mặt với em, người đã từng khiến tôi thực sự cảm thấy bất an. Lòng bình lặng êm đềm như mặt hồ thu.
<3 Cho dù đó là sự bướng bỉnh của chính trái tim mình. Thời gian không bao giờ hết để chúng ta không còn bên nhau nữa, đơn giản vì trái tim của chúng ta thường không đủ kiên nhẫn để tham dự, để tham dự, để yêu thương nhiều hơn.
Rằng chúng ta nợ nhau một lời chúc phúc trước khi rời đi. Là do ích kỉ hay vì thực ra hạnh phúc của người này lại là nỗi đau của người kia. Là do anh, vì em không muốn người đối diện vui khi em ở bên người khác. Đừng đổ lỗi cho ai vì khi yêu sự ích kỷ thường lớn hơn tình yêu.
Tôi từng thích bạn, bạn từng yêu tôi, chúng ta từng thích nhau, chắc chắn rồi, chúng ta đã từng thích nhau khi còn trẻ. Vậy thì sao? “đã” có nghĩa là nó không có mặt. Ta không còn bên nhau, không còn yêu nhau, ta trách ai, trách ta, trách ta? Hay trách tuổi trẻ của chúng ta trôi qua nhanh quá?
Tôi chỉ biết cười. Bởi vì chỉ có tôi biết rằng tôi đã hết nợ. Hoặc có lẽ chúng ta gặp nhau không đúng lúc. Bạn và tôi một khi tất cả chúng ta đều thiệt hại bởi chính mình. Trái tim tôi đầy vết xước của tình yêu cũ. Và cánh tay anh chai sạn vì quá nhiều lần anh nhặt những vết xước của tình yêu. Nên ta quyết định quay về để chở che cho nhau, khâu vết thương cho nhau, sưởi ấm cho nhau những ngày giông bão.
Đó là chúng ta nợ nhau một lời tạm biệt không chân thành. Gặp nhau, quen nhau, yêu nhau rồi chia tay, đó cũng là một sợi dây ràng buộc không thể nhầm lẫn. Em đã từng có những ngày rất bình yên phải không anh, cuộc sống đó có lẽ là điều hạnh phúc nhất mà em từng có, bên anh. Nhưng tình tan, tình tan, chẳng ai đủ can đảm nhìn sâu vào mắt nhau thật lâu để nói lời chia tay. Vâng, vì kết quả của lời tạm biệt là từ buồn nhất. Vì chia tay là ranh giới quyết định bao lâu, bao xa ta có thể gặp lại
Hãy bắt đầu với một người hoàn toàn xa lạ, đừng để trái tim mình phải chịu thêm vết thương nào nữa. Tình cũ, hãy để nó trở về với nghĩa thật của ngày trước. Tương lai của em là một chân trời hoàn toàn mới, nơi không có anh, không có quá khứ và không có vết xước. Hãy đặt số phận của chúng ta vào lọ ký ức. Vì ta còn nợ nhau một duyên phận.
Đó là chúng ta nợ nhau một tương lai mà chúng ta sẽ không đi cùng nhau như đã hứa. Khi đó ruột gan mới hiểu rằng có những đảm bảo không nên nói ra và có những vấn đề không nên dại dột tin để rồi tổn thương. Con đường sau đỉnh của một chuyện tình còn dài phải không anh, em chỉ là một bến đỗ giữa muôn vàn bến đỗ của cuộc đời anh mà thôi.
Chúng ta nợ nhau một cái kết viên mãn
Nợ duyên trời tắt nắng
Nợ buổi chiều ôm chặt vòng tay
Trên đường biết nhau, đưa nhau về.
Chúng ta nợ nhau những cuộc trò chuyện đêm khuya
Nợ cái ôm khi gió lạnh
Mắc nợ những ngày bận rộn
Nợ bờ vai khi hoạn nạn.
<3 không thể buông tay. Bạn có giữ một cái gì đó về tôi? Mọi thứ về anh chỉ là quá khứ đã xảy ra, giờ là hoài niệm và những thước phim ồn ào.
Đã hết yêu thương, sao còn nợ nhau nhiều đến thế? Nợ tình đơn phương lại thêm không biết mẹo trả thế nào khi cả hai chỉ còn là quá khứ của nhau. Một người bạn cũ và một người cũ từng thích nhau, nợ nhau một cuộc sống viên mãn.
Kết thúc: Rõ ràng là không còn yêu nhau nữa, rõ ràng là không thể bên nhau nữa mà sao lòng cứ bồi hồi, có lẽ là vì luyến tiếc một quá khứ đẹp đẽ chăng, tiếc một mối duyên, tiếc những ấm ức, những thói quen khó bỏ…thì rõ ràng ta còn nợ nhau một đời hạnh phúc…