Có những nỗi buồn không biết nói cùng ai
Tôi phải giữ nó trong tim và chờ đợi thời gian để chôn vùi nó
Cuộc sống ngoài kia bận rộn từng ngày
Người cười nhiều… thường chưa chắc đã hạnh phúc..!
Có những cảm xúc bị chôn vùi
Trong tim có những góc khuất không sợ bị nhìn thấy
Dù sống hồn nhiên với nụ cười
Nhưng về đêm… cô đơn đột ngột..!
Con người, cho đến khi họ ngừng ở vì một kẻ vô dụng của cuộc đời mình.
Đến bao giờ tôi mới hiểu, thất vọng về tình yêu là một điều trong sáng. Và… ngừng làm đẹp nó? Đến bao giờ bạn mới thôi mê mẩn nó?
Một điều Trước đây, tôi đã phát hiện ra một điều rất lâu, nhờ một người bạn tuyệt vời, rằng: Khi bạn buồn, hãy ôm lấy sự thất vọng của chính mình. Đừng để sự bất hạnh của bạn làm phiền người khác. Đó là một loại tội lỗi.
Khi bỗng dưng cảm xúc chùng xuống, thấy có gì đó nghẹn ngào trong lồng ngực, nhiều khi không biết nói cùng ai, chỉ biết trốn chạy. một nơi nào đó, tối tăm, trống rỗng, xa lạ, cho đến khi bạn cảm thấy cao hơn, hoặc cho rằng mình cao hơn.
Thật đấy nếu em không phải là nỗi bất hạnh đáng yêu nhất của anh thì tốt quá, nếu vậy thì anh có thể thoải mái bỏ lỡ mà không lo đau lòng…”
Tôi luôn tự thúc đẩy bản thân “Có! Nó sẽ ổn thôi.” Chỉ cần cố gắng bền hơn một chút. Rồi khoảng thời gian nguy hiểm này sẽ kết thúc.
Nhưng những điều không lành mạnh cứ lặp đi lặp lại, đến mức tôi phải bỏ hết mọi nỗ lực của mình.
“Ai cũng có nỗi buồn, nhưng không có nỗi buồn nào giống hệt nhau. Cùng một nguyên nhân nhưng có nhiều loại bất hạnh.
Hầu hết, đừng bao giờ nghĩ rằng bạn chỉ hiểu được nỗi buồn của ai đó
Vì cảm xúc của tôi, nó thực sự không thể diễn tả bằng lời. Và rồi tôi cứ thế, loay hoay trong mớ hỗn độn do chính mình tạo ra, sẽ không ai hiểu, sẽ không ai đến ôm tôi và nói rằng sẽ không sao đâu. Chỉ có tôi và nỗi bất hạnh của tôi.
Và rồi sau này chỉ có thể nhớ lại rằng lúc đó mình tủi thân, buồn lắm, như lạc chân, vùng vẫy, hoảng loạn, rồi giật mình tỉnh dậy. Sau đó, tôi nói với bản thân mình rằng tôi có thể trở nên tuyệt vời. Cứ như vậy, ngày này qua tháng khác. Hãy luôn thông báo cho mình điều đó. Sẽ ổn thôi…
Có lẽ tôi hơi đa sầu đa cảm, hoặc đơn giản là tôi không biết cách phân loại cảm xúc của mình. Nhưng thật ra tôi không cần một người thấu hiểu nỗi buồn của tôi, tôi chỉ cần được dỗ dành như một đứa trẻ thơ. Và sau khi tôi nói tôi cần một ai đó, hãy đến với tôi. Chỉ cần ở bên tôi là được. Không phải làm hoặc nói điều gì đó. Chỉ cần ngồi bên cạnh, im lặng. Thế là đủ.
Có lẽ nỗi buồn của tôi vẫn còn đó, ngày càng đong đầy, chờ một ngày lại đến. Tôi vẫn có thể xử lý, như mọi lúc. Chỉ đơn giản là nếu ai đó sẵn sàng thành công và kéo tôi lại, thì mọi chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều.
Ngày qua ngày, những bất hạnh mà họ không thể thoát ra. Họ vật lộn, họ kháng cự, rồi họ bất lực trước nó, nó vẫn giữ chặt họ.
Ai cũng cần tìm kiếm câu hỏi, làm gì để vơi đi nỗi buồn? Nhưng nó vẫn không vui, nó chán, nó không chịu buông.
Trong những trường hợp như thế này, bất hạnh là một câu chuyện không lời nào giải thích được. Hơn nữa, nếu đi cùng với cô đơn, cuộc đời sẽ chỉ thấy một bầu trời đen tối.
Hóa ra sự thất vọng vẫn được cất giữ rất cẩn thận ở đâu đó, và chúng ta thường bắt gặp điều đó qua ánh mắt họ, qua nụ cười gượng gạo, qua việc nhìn thấy họ nhanh chóng như trong hoàn cảnh nghèo khó. chúa ơi khi băng qua con đường nhỏ thấp thoáng bóng người xưa, hay nói chung là thấy họ lơ đãng vì một bản nhạc không đầu không cuối.
Hóa ra tất cả những người như họ đều cần được ôm ấp, vuốt ve, sẻ chia. Tất cả những người như họ thường chỉ ngồi một chỗ với những món đồ bị hỏng của chính mình, chờ đợi ai đó quay lại nắm tay họ, ngồi bên cạnh để họ có thể tựa vào và thực sự cảm thấy thực sự bình yên…
Tôi thường khuyên Dương rằng nơi em ở là thị trấn của nỗi buồn. Mọi người dành cả ngày để tìm kiếm một nơi nào đó để đi, nhưng cuối cùng họ không tìm thấy nơi nào để chôn mình. Dù tôi có chết ở đâu đó trong phòng cũng không ai biết.
Kết thúc: Lúc đó, tôi chợt hiểu rằng nỗi buồn không phải là khách. Nỗi buồn là con người của chúng ta. Một khi sự thất vọng đã trở thành cuộc sống, nó sẽ không bao giờ biến mất nữa, cho đến khi chúng ta chết. Chúng ta phải suy ngẫm về nó gia đình…