Stt buồn trong đêm vắng – chỉ mình bạn kết bạn lúc nửa đêm – 1000Status

Ngày vắng, nắng tắt. Tôi còn lại với một thời gian đêm yên tĩnh. Người ta thường nói về đêm thất vọng trỗi dậy, nhưng tôi vẫn nói rằng con người quá đa cảm, quá mềm yếu. Dù ngày hay đêm, thời gian vẫn trôi đi, chỉ có ban đêm là khoảng lặng để nghỉ ngơi, để suy nghĩ.

Anh đi, thời gian đã giúp anh quen với cảm giác không có em bên cạnh, anh vẫn sống ngoan ngoãn, vẫn cười nói vui vẻ bên bạn bè người thân, chỉ là… đêm về. lòng nặng trĩu.

“Đêm”- Tôi thích nó. Khi màn đêm buông xuống, tôi không nên gò ép bản thân làm gì cả, cứ thoải mái với cảm xúc của chính mình.. buông bỏ mọi điều nhỏ nhặt. Và tôi nhớ bạn!!!

<3

ĐÊM của tôi bây giờ là ĐÊM của háo hức về quá khứ, ĐÊM của khao khát quá khứ, ĐÊM của những hồi ức mà bạn muốn giữ lại dù đã rời xa vòng tay….

ĐÊM – hãy nhắm mắt lại, một giấc ngủ không trọn vẹn với hình ảnh bạn chập chờn trong từng giấc mơ.

Đi trong đêm lạnh, miệng cứ kêu lạnh! Nhưng tôi thích cái cảm giác từng cơn gió lùa vào tóc, thổi vào da thịt.

Gió cuốn đi bao muộn phiền, gió mơn man da thịt…. lạnh đến mức tôi không thể thực sự cảm nhận được.

Cảm xúc ùa về, mang theo bao hồi ức, ướt đẫm đêm dài, nước mắt cứ tuôn trào, khiến tim đau nhói…

Tôi không biết mình còn phải trải qua bao nhiêu đêm nữa. Tôi vẫn dằn vặt và hành hạ mình với vô vàn những cung bậc cảm xúc khác nhau. Họ đến với nhau nói chung là nói với em rằng đó là cảm giác thiếu em…

Đêm! Nhẹ nhàng chạm vào nỗi buồn trong tim. Tôi mơ về một người đã cho tôi hạnh phúc

Trong giấc mơ khắc khoải hình bóng em“” giấc mơ qua mau, đêm nào cũng lặp lại như thế, nghe sao vẫn thấy đau.

Một tách cà phê đắng.

Tôi chọn im lặng. Hãy cứ im lặng, để nó đến kéo ta vào những đêm dài mất ngủ, nhắm mắt cũng không thể làm bạn với sự dịu dàng của giấc mơ. Đang định ngủ cũng giật mình tỉnh giấc, mới hiểu nỗi cô đơn của mình giữa bốn bức tường trắng còn vương mùi sơn mới.

Đêm với những người cô đơn dường như dài hơn, sâu hơn, chân thực hơn khi hào hứng với cuộc sống.

Tôi có thể ngủ sớm, rồi trắng đêm ôm gối ngồi một mình trong đêm khuya, mặc cho thời gian tích tắc kéo tối sang ngày, kéo hiện tại sang ngày mai… bất chấp mọi thứ nhỏ nhặt, tôi để nó bên mình, và nhìn mọi thứ trong sự mờ ảo mờ ảo của một đêm không đèn, không trăng.

Hãy để bất hạnh chìm xuống vực thẳm để ngày mai chúng ta lại bước đi mạnh mẽ! Đêm! Trời mưa, trời mưa. Đại lộ ướt, lòng tôi cũng ướt.

Ngủ ngon!

Đôi khi tôi ước lòng mình bình yên như đêm. Bóng đêm khiến tôi sợ hãi vì trái tim tôi trĩu nặng nỗi buồn. Nỗi thất vọng không tên nhưng rất thực, rất sâu, như những ham muốn loang lổ, loang lổ không điểm bắt đầu, không điểm dừng mà đứng dậy là toát mồ hôi hột.

Đêm! Buông giọt nước mắt không giữ lại, cho bờ môi mặn nồng.

Buổi tối như có cái gì kéo tâm trạng con người vào một không gian hư ảo khó tả. Đôi khi tôi sẽ mơ về một điều gì đó, đôi khi tôi sẽ đi sâu vào suy nghĩ về một thực tế hoặc tương lai mà tôi theo đuổi, đôi khi tôi sẽ vô thức nhìn vào khu vực như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó. gì…không biết… 

<3 Nhìn những hạt mưa rơi nhanh, nhỏ mong manh như những mũi kim nhọn hoắt nhưng có chỗ muốn xuyên qua nền đường.

Khi nào tôi sẽ dừng, khi nào tôi sẽ dừng? Khi nào thì quên, khi nào thì hết nhớ? Bao giờ mới hết sợ bóng tối, bao giờ mới hết ám ảnh con đường cũ? Đến bao giờ anh mới ghé qua đưa tay dìu em đi hết buồn?

Cả thành phố chìm trong giấc ngủ, nhưng những trái tim vẫn thức. Tình yêu đã chết, nhưng nỗi nhớ dù sao cũng không muốn đầu hàng. Yêu ai đó không phải là cố gắng thắp sáng một ngọn nến. Đến lúc tắt lửa, có phải chăng nhận được hai chữ đau lòng?

Lại thói quen bật một bài hát, đặt điện thoại di động của tôi và dựa đầu vào tường để giả định. đã bao lâu rồi? Thay vào đó, người bán hàng ôm một cái gối và nhét ngón chân vào một xó xỉnh. . . Hiện tại chúng tôi không hạnh phúc.

Suy nghĩ rối bời, chỉ biết thao thức nhìn đồng hồ tích tắc thời gian lặng lẽ chậm chạp. Những người hạnh phúc, yêu đời sẽ thấy, ôi sao những người này lại lãng phí thời gian như vậy. Nhưng chỉ cần cho phép họ không hạnh phúc trong một số đêm, được chứ?

Sự thật là mọi thứ liên quan đến công việc đều có thể được đem ra để giải tỏa nỗi cô đơn. Chỉ để lại khoảng thời gian trong đêm trống rỗng trong suy nghĩ, hốc mắt sâu tìm kiếm một ai đó có thể đồng cảm với nhịp tim non nớt của mình. Nhịp tim run rẩy. Bắt đầu lo lắng hơn những lời nói dối không trung thực. Bắt đầu sợ hãi hơn những tính toán của cuộc sống.

Tôi sợ rằng mình sẽ hạnh phúc, nên tôi không buồn hay khóc… Tôi đã ở lại quá lâu trong một đêm yên tĩnh và thanh bình, chỉ để cảm thấy trống rỗng và đau lòng.

Kết luận: Người ta khẳng định rằng ban đêm là thời gian sống thật với chính mình. Chiếc mặt nạ được gỡ bỏ, không còn nụ cười trên môi mà thay vào đó là sự cô đơn và im lặng, những giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên má, đó là khi chúng ta không cố lừa dối mình nữa.