Stt Buồn Về Tình Yêu thường khiến người ta cảm thấy cô đơn quá – 1000Status

Người ta nói thực chất những tình cảm, niềm tin, hi vọng… chân thật nhất, nồng nhiệt nhất trên đời này chúng ta đều dành cho tình cũ. Khi ta còn trẻ, không biết thất bại, không biết tổn thương, không hiểu được sau khi để một người bước vào trái tim mình rồi ra đi… cảm giác ấy cứ nghiêng ngả như thế. không tí nào. Và rồi…sau những cuộc tình, chúng ta đều cầu bình an và đơn giản là đủ.

Mối tình đầu có thể là tình yêu chân thật nhất, có lẽ là tôn giáo và hy vọng nhất, nhưng cũng là tình yêu ảo tưởng nhất. Lúc đó chúng ta chỉ có thể chạy trước, trải lòng mình với ai đó để đáp lại sự chân thành, tin rằng chỉ cần yêu một người là đủ, nhưng thực sự đó là gì?

Thực ra vẫn là khoảng thời gian đau khổ nhất khi bạn chỉ có một mình, lạc lối và mất phương hướng mà người mà bạn cho là quan trọng nhất lại không có mặt. Sau đó, tôi không biết phải làm gì. Bởi vì sự thất vọng là quá tốt đẹp. Nỗi buồn không phải là kết quả của việc bạn phải chịu đựng một mình hay mọi người quá bất cẩn. Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra rằng cuối cùng tôi sẽ phải giải quyết tất cả những điều này một mình. Theo thời gian, việc tự đặt câu hỏi cho bản thân sẽ trở thành thói quen. Chúng ta sẽ phải gặp lại nhau chứ? Đây là cách mọi cuộc chia tay bắt đầu…

Có những chuyện bây giờ tôi còn không muốn thông báo cho bất kỳ ai. Chủ đề giống hệt nhau, nội dung hơi khác một chút. Nó khá khó chịu, tôi không cần phải tiết lộ nó cho người khác. Một mình tôi là đủ.

Đôi khi Tôi ước gì mọi người nhớ đến tôi hoặc có ấn tượng rằng tôi là một người luôn trong trạng thái thoải mái, thư thái và vui vẻ. Đó là điều tôi muốn.

 Trong tình yêu vốn dĩ không nên có một người suốt ngày đi theo một người, không nên có một người quá vô tâm, một người quá lương tâm. Một người luôn hướng về phía trước, một người luôn sẵn sàng. Một người luôn đòi lấy, một người không bao giờ cần cho

Nghĩ lại 5 tháng sauvài mối tình đã đi qua, mấy ai trong chúng ta dám khẳng định rằng lúc đó mình đã thực sự biết cách yêu một người? ? Làm thế nào nên? nhu cầu như thế nào? Điều gì tốt hơn cho cá nhân đó, tốt hơn cho cả hai? Hay lúc đó ta chỉ để tâm đến cảm xúc cá nhân rồi vô tình không biết sau khi yêu ai thì hạnh phúc đầu tiên là hạnh phúc của chính người đó?

Thực sự đã có những trường hợp sau khi tất cả chúng ta đều như vậy. Thù hận không thể nói cho cả thế giới biết tôi yêu một người nhiều như thế nào, tôi có thể làm mọi thứ vì người đó như thế nào, chỉ mong người đó nhìn ra sự thật.

Làm gì có luật nào cho phép bạn vô cớ làm tổn thương ai đó chỉ vì họ biết bạn vô tâm không? Chỉ biết người mình yêu thờ ơ với mình thôi cũng đủ hại họ rồi, cần gì lý do thừa đó?!

Tình yêu thường khiến người ta thực sự cảm thấy cô đơn. Ở bên một người, vui vẻ, hân hoan, rồi những đêm buồn, nằm một mình trên đệm, tôi vẫn cảm thấy không đủ, tôi vẫn cảm thấy người đó đôi khi không quan tâm đến mình.

Nhưng có lẽ sau này chúng ta sẽ hiểu, trên đời này có những thứ chúng ta cần cho đi nhưng người ta không muốn. Không phải trong lòng anh ấy không nhìn ra được sự thật, mà là do anh ấy nhìn ra được, nhưng vẫn thờ ơ, là do anh ấy không thích.

Tình yêu thường khiến con người trở nên nhỏ nhen. Đôi môi đã hôn người khác, vòng tay đã ôm người khác, nụ cười, ánh mắt… về lâu dài ta vẫn là kẻ đến sau. Đôi khi quá khứ lại trở thành cái gai, thật khó chấp nhận, khiến ta thật phiền lòng.

 Có thể sau này chúng ta mới nhận ra có những tình yêu chỉ có thể giữ trong im lặng, đứng một chỗ nhìn một người đi qua năm tháng, có thể là bất hạnh, có thể là cô đơn, có thể là tự hào trước người khác. Hạnh phúc hay bất hạnh, trong cuộc sống của người đó, chúng ta không có vị trí, hay chỗ đứng nào. Đôi khi là sự bất lực, không thể thích một ai đó…

Tình yêu đôi khi thật mệt mỏi. Không thể ngừng yêu, không thể có một phút bình yên. Nhiều khi tốt hơn hết là bạn nên quay lại khoảng thời gian được về nhà một mình, quay lại góc tối của riêng mình, không cần phải suy nghĩ thêm về bất kỳ ai. Nhiều khi chỉ ước bỏ hết xuống, để rồi bỏ qua, một cảnh ái ân khiến người ta vui mà tủi thân

Khi mệt hãy ngủ, sáng mai thức dậy, một ngày mới bắt đầu, có thể bạn vẫn là bạn, tôi vẫn là bạn, chúng ta vẫn phải ra ngoài và chiến đấu với cuộc sống, đi làm, kiếm tiền và tồn tại.

 Không chịu được là say, trốn tránh hiện thực dù chỉ một giây. Trách người đã làm tổn thương em, khóc một thời điên dại, chỉ để nghe em nói “anh đau lòng”, để sáng mai thức dậy, em có thể cười thật tươi, giả vờ không còn nhớ gì nữa. Thực ra tôi chỉ cần nhìn thấy một người vì tôi mà đau lòng, nhưng người ta vô tâm quá, họ chỉ cười khẩy tôi là một kẻ say xỉn…

Thật ra về cơ bản vẫn là khoảng thời gian đau khổ nhất nếu bạn chỉ còn lại một mình, lạc lối và mất phương hướng, nhưng người mà bạn nghĩ đến nhiều nhất có lẽ lại không có mặt. Sau đó, tôi không biết phải làm gì. Bởi vì sự thất vọng đơn thuần là quá lớn.

Buồn không phải do bạn phải trải qua một mình hay mọi người quá bất cẩn. Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra rằng cuối cùng tôi sẽ phải giải quyết tất cả những điều này một mình. Theo thời gian, việc tự đặt câu hỏi cho bản thân sẽ trở thành thói quen. Chúng ta sẽ phải gặp lại nhau chứ? Đây là cách mỗi cuộc chia tay bắt đầu…

Khi nào nên khóc, emkhóc muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc đi, lần sau nếu vì thế mà đau lòng, em sẽ không thể rơi nước mắt được nữa. nhiều nước mắt hơn. Hạnh phúc cũ qua rồi ta đi tìm hạnh phúc mới, không thể cứ đau đáu nhìn về quá khứ mà quên đi hạnh phúc cá nhân.

 Nếu bạn muốn vui vẻ, hãy tận hưởng, bởi vì chúng ta thường muốn điều đó, dù chỉ một giây. Nếu chúng ta cứ tự trói mình vào những yêu cầu cá nhân, thì cuối cùng chúng ta sẽ tự vướng vào những sợi dây của chính mình.

 Tình yêu sau này có lẽ sẽ không. Có thể có một người đi bộ nhiều như chúng ta và khiến chúng ta tự hỏi, có phải chúng ta đã thực sự biết đến tình yêu từ nhiều năm trước? Hay ban đầu nó chỉ là một loại chấp trước?

Kết luận: Dù được hay mất, chúng ta luôn đặt câu hỏi làm thế nào để tốt hơn cho đối phương… biết đâu đó mới là tình yêu đích thực. Năm tháng sau, dù là phản bội, chia ly… thì em cũng không oán, không hối hận… đó rất có thể là tình yêu đích thực…