Tôi viết cho những ngày bấp bênh của cuộc đời mình. Điều đó không có nghĩa là bạn yếu đuối hay rụt rè trước những khó khăn trong cuộc sống. Tôi chỉ cảm thấy mình lạc lõng giữa cuộc sống tưởng như bình thường.
Hôm nay Em thật sự có quá nhiều cảm xúc, nỗi nhớ về anh bỗng bấp bênh quá, em không cần mạnh mẽ nữa, em chỉ muốn yếu đuối bên cạnh anh để anh thôi. có thể an ủi, để em dịu đi niềm đau héo úa… Có những đêm sau chẳng tìm ra lý do, cứ dằn vặt bản thân, bán đi nỗi nhớ ngày càng dày đặc.
Hôm nay có lẽ là ngày đầu tiên của mùa đông anh vẫn một mình vẫn tự nhiên lạnh lùng, anh vẫn nhớ em, anh vẫn bên em như thế, đúng như lời bài hát Phù hợp không phải là tình yêu, tính cách của tôi và bạn thường xuyên có nhiều điểm chung, thậm chí đôi khi cho rằng rất giống nhau, nhưng bạn không biết rằng bên cạnh bạn, có một người mà bạn không để ý, người đó không phải là giỏi tìm hiểu. Tuy nhiên, Giang không bỏ sót một chi tiết nào khi kể về anh.
Bây giờ ngay đây tay tôi chưa buông quá khứ, chưa nắm tương lai. Mỗi sáng thức dậy, tôi thấy ngày hôm nay như vô nghĩa, chỉ quanh quẩn với đôi dòng suy nghĩ vẩn vơ. Khi tôi không biết số phận của mình, tôi như người mất hồn.
Có những ngày cảm thấy nhợt nhạt, không màu, không mùi, không vị, vô hình và trong suốt. Bao nhiêu tế bào thần kinh vui vẻ, buồn cười trong người bay biến hết, không còn chút cảm xúc nào đọng lại.
Có những lúc lặng đi, có những lúc hối hả, những lúc nghẹn ngào nơi cổ họng, những lúc không kìm được nước mắt…
Anh không biết, con đường tôi đã đi qua, giờ đây điều đọng lại trong tôi chỉ là sự trống rỗng, trống rỗng đến đau đớn. Anh không biết à, em chỉ muốn chạy đến ôm anh thật chặt, sà vào lòng anh và nói rằng em nhớ anh nhiều lắm. Nhưng có lẽ ước muốn của tôi chỉ là quá hoang đường.
Cười một tiếng hiện tại tôi còn đau ở ngực trái và tôi nhớ một người không yêu tôi. Mặc dù tôi trông trưởng thành, nhưng không ai hiểu tôi nhàm chán như thế nào. Hôm nay lòng nặng trĩu thở dài mong ngày mai đừng như vậy..
Có những ngày chẳng muốn đi đâu, bước chân nặng trĩu chưa có điểm dừng. Đứng bồng bềnh giữa dòng đời hối hả để tìm một khoảng lặng trong lòng mà chỉ thấy phố thị hối hả.
Mùa đông này Tôi ngồi lặng lẽ lựa chọn, ghép nối và hàn gắn những món đồ đã hư hỏng của mùa đông trước. Hà Nội se lạnh, khoảnh khắc ai cũng ao ước được một vòng tay ôm thật chặt, dù khí hậu bên ngoài có buốt giá đến đâu. Tuy nhiên… mùa đông là lúc để buông tay.
Có những ngày thấy mình yếu ớt lạ thường, giờ thấy không còn cường tráng như ngày xưa. Thu mình vào khoảng lặng cá nhân, hào hứng với quá khứ, hào hứng với cuộc sống, về những mục tiêu còn dang dở.
Một khi đã yêu yêu nhau đến mức có thể đèo nhau trên cung đường hiểm trở hàng trăm cây số, dưới mưa gió, gió mùa và cái lạnh tê tái của vùng cao . riêng tư. Tuy nhiên, thật dễ dàng để vứt bỏ mọi thứ chỉ vì một số suy nghĩ sai lầm, bởi vì trong vài phút chúng ta đã không nhận ra nhau.
Có những ngày ước gì mình chết đi vài giây, để biết ai thực sự cần mình. Có những mối quan hệ chỉ tồn tại như một hình thức, không màng mưu sinh và dù sao cũng phải chiều lòng người khác. Hàng trăm người mỗi người một tính cách thật sự không thể làm hài lòng tất cả mọi người, lúc nào cũng phải cười đùa vui vẻ, sống giả tạo về cơ bản là mệt mỏi.
Dường như khi cô đơn, ai cũng cần tìm một bàn tay sưởi ấm trái tim mình. Sẽ thật tuyệt nếu có ai đó thực sự quan tâm đến tôi. Bạn biết không, khi nó không ổn định, mọi thứ liên quan đến nó đều phải tránh xa chúng ta. Tôi cảm thấy như mình đã bị lãng quên trong một thời gian dài.
Kết thúc: Anh vẫn sợ bóng đêm, sợ những cảm giác về em, những cảm xúc không tên, sợ bóng tối khiến anh trở về với chính mình, vùi mình trong mớ ký ức nhạt màu. .