STT chắc là xong đại học, tạm biệt đồng bọn – 1000Status

Khoảnh khắc cuối cùng bên bạn bè, giảng viên và ngôi trường đắt đỏ. Tiếng trống trường vang lên trên đầu một đời thư sinh nghe thật buồn. Sẽ nhớ nơi này lắm, nhớ lắm kỉ niệm.

Tôi tạm biệt tuổi học trò với bao cảm xúc lâng lâng, hạnh phúc, tủi hờn, nhớ nhung… Những cảm xúc ấy sẽ theo tôi mãi… không bao giờ quên.

Chúng ta không cần phải suy nghĩ có nên bỏ qua lớp học này nữa không. Bởi vì chúng tôi không còn khóa học nào để kiểm tra. Mùa thu năm nay, lớp học mà bạn luôn muốn rời khỏi lớp vẫn đầy học sinh ngồi ở đó. Chỉ là những người ngồi đó sẽ không còn là chúng ta nữa…

Nhớ có lần thi xong môn, rời khỏi hành lang thi, xuất hiện trước mặt mọi người, ai cũng bình thản, tự nhiên thấy chạnh lòng. Khám xong không ai đau đớn, khóc lóc, không ai ném sách, vở… như tôi tưởng tượng. Giây phút lật sang trang mới của cuộc đời này, nó chỉ đơn giản là bình thường.

Vài ngày trước, các bạn nam dù nghịch ngợm đến đâu cũng được khoác lên mình bộ đồng phục lớp đầy đủ. Một số người tôi thường ghét thấy nó dễ thương. Đơn giản là chúng tôi không thể thu thập với số lượng lớn nữa.

Không gặp sao tránh khỏi chia tay. Tôi biết điều đó, nhưng tôi vẫn không thể chịu đựng được. Thời gian có thể lạnh đến mức nào? Cuối cùng, không cần sợ bị cô chộp lên bảng, không sợ cô ngủ say bị phát hiện, không cần hoảng sợ khi bị cô gọi trả bài. Điều đáng sợ nhất không phải là chia tay mà là tiếc nuối, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Tôi không thể giúp được!

Kết thúc phần thi cuối cùng của một môn, chuông reo, giám thị thu bài, quay lại phía chúng tôi và nói: “Chúc mừng các em đã vượt qua bài thi một cách xuất sắc! khó chịu.” Tự nhiên hốc mắt ươn ướt. Chuyện này là thật. Hết rồi.

Tháng năm sinh viên bên nhau đùa vui, giờ chỉ còn lại kỉ niệm. Muốn nói chuyện với nhau thật nhiều giờ và mãi mãi. Dòng lưu bút trao nhau nước mắt nghẹn ngào. Ngày mai ra đi mỗi người một mình, em có nhớ anh không?

Tạm biệt tháng 5 cũng có thể là tạm biệt những rung động trong trẻo đầu đời. Cái bắt tay đầu tiên làm tim tôi thảng thốt bên cây phượng già, vâng, cây phượng ấy đã chứng kiến ​​thêm bao nhiêu, bao cảm xúc đầu tiên tràn trề của tuổi mười tám

Thánh nhân đã tấu khúc ca buồn, anh với em sắp ra đi vấn đề quen thuộc. Còn đâu những ngày cắp sách đến trường trên con đường rợp bóng hoa sữa, còn đâu những buổi chiều tan trường la cà quán xá ven đường.

Không có hội ngộ mà không có chia ly, cuộc vui nào mà không có hồi kết. Sẽ không còn những buổi học trống mỗi chiều, không còn vương phấn trên tóc cô giáo, không còn những buổi học thêm trốn học nơi góc phượng vĩ sau trường. Tất cả chỉ còn là kỉ niệm của ngày xưa.

Bản nhạc du dương của tiếng ve đã bắt đầu báo hiệu một mùa hè nữa sắp đến. Mùa chia tay của những cô cậu học trò áo trắng, tạm biệt những trang sách. Mùa kết thúc tình yêu chớm nở của tuổi trẻ. Sẽ không còn là kỳ nghỉ hè của những người vừa bước vào đời.

Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt, bạn của tôi! Mới đây, chúng ta đã cùng nhau tay trong tay, vai kề vai, trên con đường của chúng ta, người bạn tốt thân mến, lần chia ly này xin hãy lưu giữ trong lòng chúng ta trái tim. luôn khắc ghi bao kỷ niệm, dù thời gian có trôi, dù có nhiều khoảng cách… thì từ đây xin mãi nhớ về nhau…

Thời gian trôi nhanh quá bạn ơi! Mới ngày đầu quen nhau, những kỷ niệm không giữ được giờ phải chia xa. Trên con đường tương lai, nếu sau này gặp lại, chúng ta sẽ mãi là bạn thân như ngày nào ngồi chung bàn!

Để nói một lời cho tuổi 17 Tôi xin dành một từ “Xin lỗi”. Nếu tôi có thể quay trở lại, tôi sẽ đi chơi với bạn bè nhiều hơn, chúng tôi có thể dành nhiều thời gian để cười thay vì hờn dỗi và chúng tôi sẽ ở bên người đàn ông mà chúng tôi thầm thích và nói “Tôi thích tuổi 17 của tôi- trai già”.

Tháng Năm có hoa phượng rực trời, có bằng lăng tím cả góc đường dài, có hoa bò cạp vàng điểm chút sắc rực rỡ trên nền trời rất trong xanh. Nắng lên và gió thổi, ve sầu kêu một mùa chia ly vừa dứt.

Mai này mỗi đứa một nơi, hòa mình vào nhịp sống hối hả.

Ai nhớ ai?

Ai còn nhớ những lần chạy đua với deal

Ai còn nhớ quán trà sữa quen thuộc ngày xưa ta ngồi

Ai còn nhớ góc sân trường hàng ghế đá ta đợi nhau

Mai này sẽ không còn cơ hội gặp lại tất cả các thành viên trong lớp, sẽ không bao giờ có cái gọi là không khí lớp học suốt những ngày cấp khoa, những buổi dã ngoại như ngày xưa thời gian. Tất cả rồi sẽ lùi sâu vào quá khứ…

Tháng 5 đưa những học sinh còn ngơ ngác chạm tay vào ước mơ. Những tham vọng lâu dài chứa đầy tôn giáo, phấn khích và quyết tâm không ngừng. Đâu đó sẽ bùi ngùi khi tạm biệt mái trường cấp 3, bạn bè thầy cô, chia tay giấc mơ êm đềm.

Dù thời gian có đẩy đôi chân học sinhvào những nẻo đường mới, xin hãy giữ lại những yêu thương, nhiệt huyết của những ngày trước trú ngụ dưới mái trường. em ơi, cho biết bao kỉ niệm được gọi về dưới tán bằng lăng rợp bóng mát.

Sân trường này rợp bóng xà cừ, ghế đá, từng gốc phượng, bằng lăng, ba năm gắn bó mỏi mắt bỏ qua. Đặc biệt, nơi đây in đậm những kỷ niệm của những tình bạn đẹp đẽ, của một tình yêu mới chớm nở rất đỗi dịu dàng.

Cấp 3 là nơi nảy sinh mọi ý tưởng, thể hiện sự hồn nhiên, hiếu thắng của tuổi trẻ và là chất xúc tác khiến tình yêu nảy nở và cả những rạn nứt tuổi mới lớn. đi ra ngoài. Đi theo cách của bạn! Đó là một suy nghĩ tốt hơn bao giờ hết.

Kết luận: Con đường trưởng thành sẽ luôn có sự chia cắt bằng cách này hay cách khác. Lúc đó chúng tôi luôn tin rằng mình rời xa nhau là vì ngày mai còn gặp lại nên đã nói sẽ gặp lại nhau. Trên thực tế, thế giới quá rộng lớn, lúc đầu những người nói không cách xa nhau. Một khi xa nhau, rất có thể không còn cơ hội gặp lại nhau trong tương lai. Rồi mỗi bên phải quên đi. Tạm biệt không hẳn là lời tạm biệt mà là một lời hứa.