Ngày tổng kết năm học, ai cũng như day dứt, khắc khoải, thổn thức, gặp nhau thời gian “đóng băng bên nhau” để được mãi mãi bên cạnh nhau, chôn vùi dưới mái trường đại học , ký tên lên áo nhau và cùng khóc vì những ngày đẹp trời đã qua.
Tổng kết năm nay, điều nhỏ bé nào cũng đáng yêu nhưng chưa tốt, bởi ai rồi cũng phải lớn lên, đã đến lúc phải rời “ao làng” để vẫy gọi ra “đại dương “. vươn lên”, xa bạn bè để bước chân đến những “miền đất mới” của cuộc đời. Trên hành trình đi tìm “miền đất mới” để trưởng thành, chắc hẳn có những lúc chúng ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về hành trình trưởng thành của mỗi cá nhân. p>
“Không xa mà nhớ, chân chưa đi mà lòng đã rưng rưng”, 3 năm tưởng dài mà ngỡ chỉ là một cái chớp mắt đã sửa. Lớp học vẫn còn đó, dù sao cũng là chiếc nôi đưa ta trưởng thành. Mọi thứ sẽ vẹn nguyên khi trong tim ta cất giữ những kỉ niệm ấy về phần đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ, để mỗi lần nhớ lại, ta thực sự cảm nhận được sự ấm áp, ngọt ngào và hạnh phúc!
Cuối cùng cũng sắp hết một năm Giây phút chia ly đã cận kề, trước ngưỡng cửa mà mỗi chúng ta phải bay xa để tìm kiếm ước mơ tương lai, chúng ta có thể có cơ hội . nhìn lại những gì mình đã trải qua, về việc mình đã trưởng thành như thế nào, rồi lại đến trường xưa… thoắt mà tròn đầy, đẹp đến ngỡ ngàng.
Bế giảng lớp học có thể là lễ hội âm nhạc cuối cùng nơi học sinh, thậm chí cả các học giả vui vẻ bên nhau, ngoài ra, đây còn là thời điểm để nhớ lại bao mùa văn hóa đã qua…
Lễ Bế giảng – Lễ tốt nghiệp có thể coi là cột mốc quan trọng và đáng nhớ trong cuộc đời của một học sinh khi chúng ta chính thức nói lời tạm biệt mái trường cấp 3 để bước sang một con đường khác. khó khăn phía trước.
Lễ bế giảng hay lễ tốt nghiệp lúc nào cũng có nụ cười, nước mắt, những cái ôm, ánh nhìn lưu luyến và những lời nói nghẹn ngào. đầu môi…
Một tà áo trắng, một góc sân bóng, lớp học kê bàn ghế gọn gàng… Tất cả vẽ nên khung cảnh tuổi thầy trò…Tạm biệt năm học cũ, tạm biệt mái trường thân mến, hẹn gặp lại trong ba tháng hè…
Lễ tổng kết là một buổi lễ đầy cảm xúc… có cảm xúc ngại ngùng, cảm xúc nhớ nhung, cảm xúc hạnh phúc, cảm giác tiếc nuối và cả những cảm xúc “khó đỡ”. mô tả” như thế này.
Điều khiến tôi tiếc nuối nhất thời cấp 3 là những vấn đề mà tôi đã không làm được cho các thầy cô – những người lái đò đã đưa học trò chúng tôi đến bến bờ tri thức. Sự xứng đáng của học vấn không thể cân, đong, đếm, nhưng chúng ta thường đổ lỗi cho thầy cô vì hay mắng mỏ và cho quá nhiều bài tập về nhà. Mãi sau này, khi sắp chia tay, tôi mới nhận ra rằng chính những gì giảng viên của tôi đã làm đã tạo nên con người của tôi bây giờ.
Phương đến, tiếng ve kêu, hồi trống bế giảngnăm học vang lên, gửi đến mái trường đại học lời cảm ơn chân thành từ trái tim em, nơi cho em nhiều điều tốt đẹp nhất. Nơi dạy cho tôi những bài học làm người và là nơi chắp cánh cho những ước mơ của tôi bay xa. Cảm ơn bạn rất nhiều.”
1000 ngày không phải là khoảng thời gian quá dài so với một đời người, nhưng nó là cả quãng đời thanh xuân, ước mơ tuổi trẻ của biết bao thế hệ. Hôm nay cũng có thể là nắng và trời trong xanh, tuy nhiên đó là ngày cuối cùng của tuổi học trò được gọi là sinh viên, ngày cuối cùng của những năm tháng học trò mộng mơ. Tạm biệt mái trường đại học, cây gỗ, gốc phượng. Cảm ơn tất cả các bạn.
Mùa hè đến khiến lòng người lâng lâng khó tả. Những lá thư viết vội trong ngăn bàn, những nét chữ dày cộp trên nền áo trắng tinh, in rõ những cánh phượng. Những trang giấy trắng còn thơm mùi giấy mới. Tiểu Vương treo lơ lửng trong góc lớp, thổn thức nghĩ ngợi, thả rơi những chiếc đuôi phượng đỏ trên mỗi bài thi. Mỗi trang lưu bút dài ra đột ngột. Ai cũng muốn viết, muốn nói nhiều để che chở nỗi nhớ, rồi những dòng tâm sự sẽ tuôn ra.
Tháng 4 là tháng của mùa thi và cũng là mùa của những chú ve sầu đung đưa trong bản nhạc của mùa hè vừa chớm nắng. Tiếng khóc inh ỏi vang cả một góc sân trường, nơi có ánh nắng vàng gay gắt chiếu rọi. Tiếng ve và hoa phượng hồng lưu luyến, trong hơi thở chia tay bạn bè, lưu luyến học trò, tiếng trống trường căng thẳng vang lên đôi hồi khô khan trong lễ bế giảng.
Sau lễ tổng kết năm học, tiếng trống trường đã im bặt sau hàng phượng vĩ. Ghế đá bỏ hoang, cánh phượng tím rơi ngoài hiên buồn như cố thu những mùa hè trước.
Hôm nay là ngày cuối cùnglần cuối cùng em mặc áo dài, ngồi cả ngày nghe thầy giảng không chán. Vì đây là lần cuối cùng tôi ngồi trên hàng ghế trường cấp 3, trong không khí chia ly, cũng là lần cuối cùng tôi được làm cô nữ sinh duyên dáng trong tà áo dài trắng. Vì tiếc nuối nên tôi càng trân trọng và quý trọng họ hơn.
Ta đã từng sánh bước bên nhau suốt một chặng đường dài, không lo lắng, nghĩ ngợi, âu lo. Cho đến phút cuối cùng, tôi nhận ra rằng chúng ta sắp có một ngã rẽ trong tương lai.
Suốt ba năm qua, tôi nợ bạn một lời xin lỗi. Xin lỗi vì chúng ta chưa đủ trưởng thành và đôi khi làm tổn thương nhau. Xin lỗi vì đã để sự tức giận của chúng tôi lãng phí những khoảnh khắc đẹp mà chúng tôi đã có với nhau. Và cuối cùng, với tôi, với chúng ta nhiều năm sau, ba năm sau, dù đi đâu, tôi vẫn mãi nhớ về. Hẹn gặp lại các bạn trẻ!
Chỉ hôm nay mới có thể đến trường cấp 3 để gặp thầy, gặp gỡ bạn bè và mặc chiếc áo dài trắng, chiếc áo đồng phục có in thương hiệu của trường. Từng bước, từng bước đến những nơi quen thuộc, ký ức lại ùa về như tua nhanh, chất chứa bao cảm xúc.
Ba năm vô tư, tươi trẻ nhất của đời người, giờ sắp phải chia xa, thật khó có thể không khiến người ta bùi ngùi, luyến tiếc. Trong khoảnh khắc nghe tiếng trống bế giảng, khoảng cách không còn nữa, bao lo toan thi cử, bao giận hờn tan biến.
Kết thúc: Vậy là khép lại 12 tháng tươi đẹp nhất của tuổi trẻ, hành trình hơn 1000 ngày cũng đi đến hồi kết. Giờ đây giữa cánh đồng đầy nắng, trong khi hoa phượng nở vào ngày cuối cùng của tháng Năm, chúng tôi phải nói lời tạm biệt. Cảm ơn mái trường cấp 3, vì mái trường quen thuộc, vì thầy cô hướng dẫn, vì sự hộ khẩu kéo dài đã cho hàng chục người xa lạ cơ hội gặp gỡ. Cảm ơn và tạm biệt.