Và hôm đó còn có tôii, ngày mà chúng tôi phải chia tay nhau. Cho dù cả hai người đã quyết định rồi, nhưng nó vẫn gây hại rất nhiều. Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, hình ảnh đọng lại trong đáy mắt anh là nước mắt và sự đau đớn đến từng tế bào trên cơ thể.
<3 Rằng trái tim này thuộc về anh, dù thương trường có ngàn giông bão, dù có trăm ngả rẽ trái, anh chỉ biết một điều, chỉ một lời nói của người giờ không còn là anh...
Có tình yêu nào không có một lần đau đớn, có một giới hạn để không phải nuối tiếc, dù không có được cũng muốn một lần tìm đến, vẫn là lúc ở lại với chính mình… Tình yêu có những nguyên nhân riêng, làm sao phân định được mình đã cho nhau bao nhiêu, bao nhiêu là đủ, một chút là quá nhiều…
Số phận chắc chắn là một điều thực sự kỳ diệu, miễn là nó có vẻ tốt và có vẻ tốt, những vấn đề khác không còn quan trọng nữa. Nhưng cũng là số mệnh nói đến nói đi.
Đã xa nhau nhiều năm rồi nhưng chúng tôi thậm chí còn chưa gặp nhau lần cuối. Quả nhiên, sau khi chia tay, điều hiệu quả nhất trong mối quan hệ của chúng tôi là tôi không liên lạc với anh ấy, anh ấy cũng không liên lạc với tôi. Đơn giản là chúng ta đã hết số phận.
Cách đi chung quy chỉ đi đến đó, tạo ra nhiều kỷ niệm chung cũng chỉ đi đến đó. Cố gắng vì nhau là điều không tưởng, nhưng dù có cố gắng cũng không cách nào quay lại.
Không ai cần phải lèo lái tình cảm dù là của mình hay của người mình yêu, bởi không ai cần phải sống bên cạnh một người chỉ biết mang đến cho nhau đau khổ. Mọi người đều có quyền lựa chọn tốt nhất.
Cuộc đời là những cuộc gặp gỡ để chia ly, sau những cuộc chia ly ấy, con người ta vẫn phải sống và phải sống thật bình thường, những nỗi đau ai cũng phải trải qua và trải qua. trao để trưởng thành, để chấp nhận… nhưng ở lại thì phải tiếp tục sống, đi qua biết bao bộ mặt liệu có hài lòng, một chút bình yên…
Có lẽ là không, trong cuộc sống, có muôn vàn mặt nạ để đối mặt với cuộc sống, nhưng sâu thẳm trong lòng mỗi người đều có những nỗi buồn giữ lại… muốn buông mà không buông được, keo như keo, loanh quanh vô tận như vết sẹo của thời gian…
Có lẽ vậy anh à, em không còn nhìn hay đoán trước điều gì nữa, em hiểu giữa hai ta còn một khoảng cách rất xa, em vừa giơ tay nắm lấy thì đường cao tốc đã chật cứng gai nhọn nên trầy xước nhiều, tổn thương nhiều, hiểu lầm nhiều…
Và cuối cùng sẽ nhận ra nhiều điều hơn nữa… chẳng còn lại gì cho anh ngoài tình yêu gào thét ngày đêm nhưng không thể vượt qua giới hạn, anh vẫn yêu nhưng em cũng sợ hãi…< /p>
Chúng tôi luôn nhận thức được thế nào là không thiết tha, không thể chịu đựng được việc mình cứ cuốn mình vào cái vòng luẩn quẩn đó nữa, nếu không chịu được thì mọi người có hiểu hay chỉ một mình ? Tôi thương hại chính mình…
Có những ngày dường như mọi thứ đã đến mức không thể… muốn nhắn một dòng “Anh nhớ em”… nhưng cuối cùng lại xóa đi, dù sao cũng hài lòng một chút nỗi nhớ…
Anh và tôi đã hơn một lần hối hận: sao không gặp nhau sớm hơn? Nhưng sự thật là chúng ta có duyên phận, không có định mệnh. Những trở ngại của cuộc sống hay những giới hạn do chính chúng ta tạo ra đã chia rẽ tình cảm của chúng ta và dù muốn hay không thì chúng ta cũng phải chấp nhận.
Trên hết không ai có thể yêu mãi mãi một người. Sau vài tháng anh ra đi, sự lạnh nhạt bắt đầu xuất hiện. Anh dường như không còn quan tâm đến cô nhiều như trước, không còn quan tâm đến những câu chuyện cô kể, khi cô khóc anh cũng không sốt như trước. Cô dại dột tin rằng anh bận, bận công việc, bận cuộc sống, bận chuẩn bị cho tương lai xa hơn như anh đã nói.
Nắng Mùa thu không nhuộm vàng cả một góc phố, chỉ là lá rơi trên phố, mùa thu, vật nhỏ nào cũng vụn vỡ! Tôi dừng lại, tôi phát hiện thích người khác, không quan hệ, nắm tay và yêu chung. Tôi liếc nhìn bạn từ xa và thấy bạn hạnh phúc có lẽ sẽ cao hơn bây giờ, điều đó thực sự sẽ khiến tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều!
Bấy lâu nay em xa lạ rồi quen dần rồi quen, anh từng có em, 6 năm có em giờ lại nói nhớ em, báo cho anh biết với hãy mỉm cười, hãy vui vẻ và sống thật tốt. Điều đó, quá nhẫn tâm.
Anh không biết từ bao giờ anh yêu em, anh không biết điều mặc định không ai khác ngoài em là từ lúc nào đến giây phút trái tim yếu đuối nhất, đó là một lần anh nên cho phép bạn ra khỏi trái tim tôi!
Tháng 8 chúng ta không còn bên nhau nữa, em sẽ ổn thôi! Thật lòng anh vẫn muốn nhìn thấy em cười, nhìn thấy cuộc sống của em ở đâu đó. Yêu anh, em đã trưởng thành hơn rất nhiều, giờ không còn xóa hết liên lạc về anh nữa. Ở đó, giữ ở đó! Vì bạn đã ở trong tim tôi rồi!
Kết thúc: Anh ở, tôi ở, đơn giản là không ở cùng nhau. Em sẽ vui, anh cũng sẽ vui, nhưng liệu niềm vui có trọn vẹn? Và bạn sẽ được hạnh phúc chứ? Và tôi sẽ hài lòng, nên hài lòng để cuộc chia ly hôm nay là xứng đáng.