Stt chơi khi trời trở lạnh là khi anh muốn một cái ôm từ em – 1000Status

Mỗi khi trời trở lạnh, chúng tôi lại quay cuồng trong nỗi nhớ. Trời lạnh, trời lạnh, người thương nhau, người thương nhau, sao phải thương nhớ? Anh nhớ mùa đông năm ngoái, được vòng tay em ôm chặt, rúc vào lòng anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh… Hóa ra, em rất muốn được ôm!

Tôi thích gọi mùa này là mùa se lạnh, mùa của gió và những mảng trời xám xịt gợi nhớ. Tôi chỉ thích những buổi sáng sớm ra đường thấy dòng người hối hả, những chiếc khăn đủ dày để giữ nhiệt, rồi về giữa trưa nắng như những ngày hè. Nắng nóng đã qua, ngày xấu và 2 mùa thường không rõ ràng. Lại lạnh rồi.

Chiều nay đi làm về,vì không phát thêm áo ấm nên trời đột ngột chuyển lạnh khiến tôi cảm nhận rõ nhất cái lạnh thấm vào từng tế bào…tôi nhớ bạn, nhớ bạn Skin Diet. Tôi bỏ kính mũ xuống, để không khí se lạnh bao trùm lấy mình, để từng hạt mưa rơi… vô thức đạp xe qua những con phố ký ức để nỗi nhớ theo dòng nước mắt!

Đừng lo cho tôi khi trời trở lạnh, đừng cho rằng tôi sẽ buồn vì cô đơn. Có những vấn đề không phải cứ yêu là vui. Trái tim đàn bà chỉ yếu mềm một giây, rồi đủ mạnh mẽ để tự mình chiến thắng mọi thứ nhỏ bé như mùa đông chợt nắng đôi ba ngày, chợt gió mùa về hong khô hết lá trước ngõ của hiên nhà.

Mùa đông lạnh hay ấm tùy theo cảm nhận của chúng ta. Anh bình yên ở đó, như những ngày thu đã qua, như những ngày đông sắp về, bình yên nhìn cô gái nhỏ anh từng yêu, một mình vượt qua bao đau thương để mỉm cười không dứt giữa giá lạnh. Tình yêu trước hãy nắm giữ mùa đông ấy.

Chợt thấy Hà Nội một ngày trở gió mang lại chút hạnh phúc, không phải nắng gió, mà là của lòng người, của tình yêu mới khờ dại…

Đại lộ vắng lặng buồn một ngày chủ nhật buồn thu mình trong một xó xỉnh, gió se se lạnh lại ùa về siết chặt nỗi nhớ… Hà Nội gọi gió về, gọi như vọng lại bằng âm thanh lá Rơi xào xạc gọi chùm hoa sữa gương nở muộn. Hà Nội ngày trở gió, có ai lạnh không?

Nhắc mình đông về, cái se lạnh đầu mùa e ấp như nàng thiếu nữ đang yêu. Ừ thì se se lạnh vì gió lùa tê tái, nhưng cũng ấm áp vì trung tâm không thể đóng cửa được nữa… Gió về rồi, có ai lạnh không?

Gió mùa đến.

Lạnh quá. Tôi ghét Hà Nội đến thế, bởi từng ngõ ngách, từng đại lộ, từng giây phút đều khiến tim tôi đau nhói… Ai đó đã nói vết thương rồi sẽ lành, nhưng đến bao giờ? Cần bao nhiêu khoảng cách? Cần bao nhiêu yêu thương nữa để lấp đầy nó?

Đại lộ đô thị lên đèn, ngõ vắng hiu hắt, lẻ loi giữa chiều đông se lạnh. Gió đông về từng đợt, rì rào ngoài hiên, luồn qua khe cửa kính va vào nhau. Tôi muốn vùi mình trong chăn sưởi như muốn chạy trốn khỏi căn nhà lạnh lẽo, hiu quạnh.

Hôm nay một mình em lang thang trên phố, ngang qua những con đường mưa ướt lạnh… nghĩ về anh… thèm một cái ôm… thèm một hơi ấm lần cuối. Em sẽ khóc cho hiện tại, sẽ khao khát cho hiện tại, sẽ nhớ anh cho ngày hôm nay… để thanh thản thảnh thơi mỗi khi em quyết định ra đi.

Ngày se lạnh, cái u ám thấm vào da thịt,gió lùa qua làn tóc làm người ta rùng mình, chợt muốn quay về quá khứ. Chợt chuyện xưa ùa về.

Hà Nội chỉ bước vào thu sau một trận mưa như trút nước. Nghe làn gió mát rượi mơn man da thịt khi đi ngang qua những con phố làm lòng tôi xao xuyến. Mặc dù tôi thường giật mình vì không quen, nhưng như thể tôi đã chia tay mùa gió này rất lâu rồi.

Tôi chỉ muốn bạn ở đây, ngay bên cạnh tôi, ngay cả khi đường phố nhộn nhịp hay khi đám đông đã ngừng ồn ào. Chỉ thế thôi…

Lạnh quá, bạn có muốn nắm tay nhau bước tiếp không?

Mỗi độ đông về, cái lạnh bắt đầu len lỏi vào từng góc phố, từng con đường nhỏ quen thuộc, từng trái tim thổn thức vì một người. Mùa đông mang đến cho chúng ta biết bao cảm xúc.

Cái se lạnh của mùa đông khiến lòng người tê tái. Tiếng gió, cuốn theo cơn bão của miền trung, càng làm cho nỗi cô đơn trong buổi chớm đông thêm phần cô quạnh. Mùa thu, mùa lá rơi đã qua, rót vào lòng người những hồi ức vụng về mà đau, rót vào mắt ai những buổi chiều êm đềm.

Đã bao mùa trôi qua, tôi đã từng ước sẽ có ai đó cùng tôi dạo bước trên con đường mùa đông lạnh giá. Ước gì có một bàn tay đan vào một bàn tay, một cái ôm thật chặt cho thỏa mọi mong đợi, ước gì có ai đó làm người thương thay tôi… Nhưng tiếc thay, cuộc sống không bao giờ đủ đầy với tôi. ước mơ. Tôi trở về với sự thật nơi tôi đang ở, mọi thứ như sụp đổ.

Mùa đông! Mùa của những cơn gió se lạnh nhưng lại là cái cớ để người ta cảm thấy cần phải gần nhau hơn. Mùa đông cũng là mùa của những chàng trai trao hơi ấm bờ vai chở bao yêu thương, mùa những cô gái đan len làm áo ấm.

Tôi biết bạn sợ lạnh, tôi cũng biết bạn sẽ buồn phiền như thế nào khi mùa đông đến, nhưng mùa đông tới bạn cho phép tôi. Anh tự hỏi tại sao em không ở bên anh lâu hơn một chút, một chút nữa thôi, và cùng anh trải qua mùa đông này.

Tôi thấy lạnh trong tim giữa những ồn ào của cuộc sống thường ngày, tôi thấy mình cô đơn mỗi khi đi tìm nhưng vẫn không có một bàn tay nào dang ra để tôi nắm lấy. Hình như tôi sợ, sợ mùa đông thêm chút lạnh, sợ ngày mai không khí lạnh tăng cường.

Hóa ra tôi cũng ghen tị với hạnh phúc của người khác, đặc biệt là bây giờ. Tôi đã quá quen với sự cô đơn trong mùa lạnh, tôi thậm chí không thèm nhìn trời mưa hay xám xịt, vì đằng nào tôi cũng cần phải đi một mình. Anh chỉ có một mình, anh biết không?

Kết thúc: Cũng là lúc trời trở lạnh, mọi thứ đều chập chờn những cảm xúc không thể gọi tên. Bọc trong tấm áo mỏng, ruột khẽ hát khúc bi tráng “gió đông bắc se lạnh, lá thu vàng rơi, chiều nay cũng bỏ em…”