<3 lại làm tôi khóc. Sau đó, tôi sẽ nhận thấy. Yêu hay không yêu không phân biệt. Vẫn cô đơn như thế.
Tôi chỉ thế thôi, một cá nhân, không buồn cũng không vui, không mong, không muốn.
Khi lớn hơn, bạn nhận ra rằng mình không muốn khóc to như hồi đó… thay vào đó, bạn tìm đến một nơi an toàn, một nơi chỉ có một mình mình khóc.
Đôi khi bỗng cảm thấy thật cô đơn. Không ai hiểu bạn, không ai ở bên cạnh bạn. Đôi khi bạn tự phát điên, tự làm ầm lên, như thể bạn là một người hoàn toàn xa lạ với thế giới này.
Bên em nắng – bên em trời vẫn mưa
Bạn có háo hức với ai đó không – còn tôi thì không.
Ở những con người xa lạ không hội họa, cô đơn là một loại cảm xúc. Khi đến thì chào, khi đi thì chào tạm biệt.
Tuy nhiên, một số người luôn coi sự cô đơn là một người bạn tốt. Tự mình làm mọi việc, đi đâu đó một mình, hay đơn giản chỉ coi người khác là một mình.
Bởi vì tôi sợ một ngày nào đó những người bên cạnh tôi sẽ vô tình rời xa nhau, nên nếu tôi muốn giảm bớt nỗi đau, tôi chỉ có thể tự mình làm tất cả.
Khóc vô ích? Bạn bắt đầu trở nên nhẫn tâm hơn, bạn quen với những người bạn không thích và những điều bạn không cần phải xảy ra với bạn. Bất kể điều gì xảy ra, bạn kìm nén nó, bạn chấp nhận nó như một phần tất yếu của cuộc sống. Đó là lúc bạn bắt đầu trưởng thành.
Tôi đang quảng bá nỗi buồn của mình
Ba đồng một mớ, tặng anh tấm lòng
Ai ngờ chợ im ắng
Nỗi buồn cô đơn, tôi cô đơn.
Có một loại người, rõ ràng rất cô đơn, nhưng lại sợ người khác nhìn thấu. Tôi luôn có cảm giác không ai có thể hiểu được mình, bạn bè thường ngày không phải là tri kỷ của tôi, tôi không thể nói nhiều lời để người khác hiểu lòng mình, nhưng họ lại không biết nhiều về Nó. suy nghĩ, vì vậy hãy để nó đi.
Càng lớn tuổi chúng ta càng có khả năng xử lý cảm xúc của mình nhiều hơn. Bạn sẽ đau khổ dai dẳng hơn, bạn sẽ cô đơn một cách có phương pháp hơn, bạn có thể kỷ luật hơn và bạn sẽ yêu thương tử tế hơn.
Độc nhân đã tồn tại rất lâu, cho dù có người theo đuổi cũng nhất định không động lòng. Cho đến một lúc nào đó tôi gặp được một người khiến tôi kiên trì theo đuổi.
Ai cũng chỉ hướng về phía trước mà không ai muốn nhìn lại.
Tại sao chọn ở một mình khi có rất nhiều lựa chọn? Những người khác luôn hỏi bạn điều đó. Họ không nhận thức được, luôn có một hoặc hai người trên thế giới này. Họ thà cô đơn chứ không tùy tiện, không yêu cầu quá cao nhưng lại không có tình cảm. Họ sẽ phần nào chọn cô đơn hơn là ngắn hạn, có lẽ hơn ai hết họ hiểu rằng nếu yêu một cách tùy tiện thì trái tim đối phương cũng chẳng khác gì họ bây giờ. Không ngắn hạn, Không tùy tiện, Không mơ hồ, Không bác bỏ. .
Tôi đang đứng giữa cô đơn mà lòng vẫn bình yên, thà một mình còn hơn đứng giữa dòng chảy tình yêu mà vẫn cô đơn, sao lại yêu…”
Nhưng không phải người ta quen hàm ý khi gặp lại không còn thấy nhức nhối nữa…… Một khi ai đó vô tình hay đột ngột nhắc đến thì người ta gặp một người có Trong Cũng hoàn cảnh như tôi, người ta chợt nhận ra không có nỗi buồn nào là không đúng chỗ, ám ảnh vẫn là ám ảnh, không cách nào quên được. Nỗi đau luôn ở đó, chỉ cần nắm lấy cơ hội.
Đã lâu không thích ai, không yêu ai thật lâu, dần dần quen với cuộc sống một mình. Bản chất càng thân quen càng tạo nên bản năng từ chối cuộc sống của hai người. Vốn dĩ, không phải tôi không gặp được người tốt nhất, mà là tôi đã gặp được, nhưng vì cô đơn quá lâu, tôi thậm chí không có dũng khí để thích một ai đó, nên càng khó để thích hơn. thích ai đó. Người như vậy, không vì tình yêu mà không tin tưởng, nhưng lại rất sợ bị tổn thương.
Đôi khi, đi qua những góc phố quen, nhìn thấy những cảnh vật quen thuộc, chợt nhớ đến một gương mặt nào đó. Đột nhiên tôi rất muốn khóc, nhưng tôi không thể khóc.
Rồi tự nhiên trên con đường đông đúc, nhộn nhịp mà cô đơn, bạn bật khóc. Không phải do bạn đau khổ quá nhiều mà do bạn đã chịu đựng và kìm nén nó quá lâu. Đã lâu đến mức khi bạn nghĩ về nó, rõ ràng là bạn chỉ kiên cường như vậy. Nhưng hãy cứ để bản thân khóc một chút vì biết đâu ngày mai mặt trời có thể mọc, chúng ta vẫn phải ở lại và mọi chuyện có thể sẽ ổn thôi dù có thế nào đi chăng nữa.
Đôi khi, tôiđắm sâu trong đêm tĩnh mịch, chợt thấy cô đơn đến tận cùng. Và nói chung, đột nhiên, khi bạn tìm cách không tìm thấy chính mình, bạn đã đặt nhầm chỗ.
Kết luận: Khi ở trong cô đơn quá lâu, chúng ta sẽ quen với điều đó. Ngay cả việc tìm hiểu để yêu một ai đó cũng lười biếng, bây giờ không đủ can đảm để mở lòng yêu một ai đó. Nhưng khi lướt Facebook, thấy bạn bè khoe ảnh người yêu hay chồng con, tự nhiên thấy chạnh lòng. Tôi thực sự cảm thấy như mọi người có cả thế giới và tôi không có gì cả. Chỉ là cảm giác cô đơn bất chợt, chỉ là cảm xúc thoáng qua.